HOÀNG QUYỀN - Trang 1372

Diêu Dương Vũ dẩu dẩu môi, thầm nghĩ hôm nay mình đúng là luống

cuống, có lẽ việc Tướng quân bị thương đã giày vò mọi người, đến điên lên
rồi, ví như Cổ đại nhân còn tự trừng phạt mình úp mặt vào tường bà ngày,
ai đi qua cũng không thèm để ý, làm Tướng quân phải nhỏ nhẹ đi xin lỗi,
đúng là nghĩ sao cũng thấy quỷ dị mà.

“Ngươi chuyển một câu của ta cho Tướng quân nhà ngươi.” Trước khi

Diêu Dương Vũ sắp bị sự trầm ngâm này ép cho bỏ chạy, Ninh Dịch cuối
cùng cũng mở miệng,”...Kẻ thù lớn trước mắt, sớm muộn gì cũng có thể
đâm chết. Cứ yên tâm, có một số việc không nên hấp tấp nóng vội. Tấn Tư
Vũ ngoài mặt ôn nhuận, bên trong nham hiểm, nếu muốn giết soái, nhất
định phải có kế sách vẹn toàn rồi hẵng động thủ, tuyệt đối không được hành
động khinh suất, hãy nhớ kỹ.”

Diêu Dương Vũ ngẩn tò te, nghe giọng điệu nghiêm túc của Ninh

Dịch, bèn gật đầu vâng dạ. Ninh Dịch vẫn chưa cho phép hắn đi, lại ngẫm
nghĩ một hồi rồi nói:”Doanh kỵ binh của các người, Hồ Trác bộ là những
chiến sĩ không thạo quân sự, cầm quân đa số lại là người trẻ tuổi, dễ mang
thói xấu tham công nóng vội. Thế này đi, cho Vệ Ngọc đi theo các người.”

Diêu Dương Vũ lại ngẩn tò te, hắn biết người tên Vệ Ngọc này, đó là

Hiệu uý của đại doanh Vũ Châu, cha hắn là quản gia của Sở vương phủ, là
nô tài sinh ra trong Sở vương phủ chính tông. Phái một người như thế đến
thiết kỵ Thuận Nghĩa, còn nói rõ là muốn đền làm Giám quân, liệu có thể
chấp nhận cho tai mắt của người khác ở lại trong quân?

Nhưng Ninh Dịch đã phất tay, lệnh cho hắn lui ra ngoài.

Diêu Dương Vũ không còn cách nào khác, khi đi đến cửa trướng, hắn

ngoái lại nhìn, thấy Ninh Dịch vẫn giữ nguyên tư thế chống khuỷu tay
xuống bàn, ngón tay vô ý nhẹ nhàng vẽ gì đó lên mặt bàn, hàng mi dài rủ
xuống, giữa vầng trán mơ hồ lộ ra nét mệt mỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.