HOÀNG QUYỀN - Trang 1370

Chỉ có một lần, lương thực tiếp viện còn chưa tới, quan quân nhu phát
trước cho một cái bánh nướng kẹp bơ ăn lót dạ, Tướng quân cầm nửa cái
bánh ăn ngon lành trước mặt mọi người, sau đó vừa quay lại đã mất tâm
mất tích. Tôi không yên tâm, mới đi theo xem sao, kết quả là…” Hắn ngập
ngừng giây lát, ngậm miệng lại.

“Kết quả thế nào?” Ninh Dịch lại muốn lườm hắn, kẻ này đi theo

Phương Tri Vi lâu ngày, sao cả tính tình quái gở nói nửa câu giữ lại nữa câu
của nàng cũng bắt chước mười phân vẹn mười cơ chứ?

“Kết quả tôi bắt gặp Tướng quân nấp sau gò cao muốn nôn, lại ra sức

kẹp cổ mình lại không cho nôn, ngột ngạt đến nỗi...tôi nhìn mà cũng thấy
khó chịu…” Diêu Dương Vũ cắn môi, vành mắt đã hơi ửng đỏ.

Ninh Dịch trầm tư, đưa tay lên chậm rãi đỡ trán.

Nàng...thật ra vẫn luôn là một người đối xử rất rộng rãi với bản thân,

nàng biết việc đời khó xử đến chừng nào, cho nên những thứ không thích
ăn, nàng cũng không muốn miễng cưỡng bản thân. Nhưng bây giờ ngay cả
một việc cỏn con như thế, nàng cũng học được cách ép uổng chính mình.

Hay có thể nói, là ai buộc nàng phải ép uổng bản thân?

Y chống khuỷu tay xuống bàn, lặng lẽ nghe tiếng gió thổi, lờ mờ nhớ

lại việc lúc trước mà cõi lòng trống vắng, tóc đen rủ xuống, che hờ dung
nhan như nước chảy.

Diêu Dương Vũ bình tĩnh lại, không dám để tiếng ngựa đá nóng nảy

trong lòng mình kích động đến bầu không khí tĩnh mịch ưu sầu lúc này.

Hồi lâu mới nghe một tiếng thở dài khẽ đến gần như không thể nghe

thấy.

“Sau đó thì sao…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.