HOÀNG QUYỀN - Trang 1377

Phượng Tri Vi mím môi, lặng thinh không nói, cẩn thận tỉ mỉ tìm thứ

gì trong áo, một lúc sau rút ra một phong thư, đặt lên ngực, giả vờ giả vịt
thở dài nói:”Ai kia thật là đáng thương ghê, ngày nhớ đêm mong, trằn trọc
thao thức, hao hết tâm tư tìm khắp Trung Nguyên, lại gặp phải cô gái vô
tình nhất thiên hạ, một câu cũng không thèm nhắc tới, bây giờ còn nghĩ đến
một nam tử khác!”

Hoa Quỳnh sáng bừng hai mắt, với tay ra giật lá thư. “Đưa tôi xem

nào!”

Phượng Tri Vi nhìn sắc mặt không hề che đậy của cô, cũng cảm thấy

lòng mình hiếm khi nhen lên niềm vui tươi sáng thế này, bỗng nổi lòng
muốn trêu chọc, giấu lá thư ra sau lưng, cười hì hì nói, “A? Để làm gì chứ?
Có liên quan gì đến cô đâu? Đi đi, đừng có quấy rầy bản tướng quân suy
ngẫm quân tình.”

“Quân tình cái đầu cô ấy.” Hoa Quỳnh nhào tới muốn véo mặt nàng.

“Cô gái hư đốn này, thư của tôi lại dám giấu tiệt không đưa cho tôi, xem tôi
có xé xác cô ra không này!”

“Liên quan gì đến cô liên quan gì đến cô, cái đồ xuân tình ban phát

loạn xạ nhà cô.” Phượng Tri Vi cầm lá thư định chuồn, Hoa Quỳnh “oa”
một tiếng túm lấy thắt lưng nàng, kéo nàng ngã xuống. Hai người lăn thành
một khối trên thảm cỏ, tiếng cười vang vọng đến mây xanh, chấn động
vầng trăng thượng huyền sáng thêm một chút, thò đầu ra khỏi tầng mây
lặng lẽ nhìn trộm nữ tử tuyệt thế này hiếm khi vứt bỏ trùng trùng tâm sự mà
tìm về vui vẻ thuần khiết.

“Cô là đồ...đàn bà chanh chua…” Nháo loạn nửa ngày, Phượng Tri Vi

cũng thấm mệt, thở hổn hển ngồi phịch xuống sườn núi cao, vung vẩy lá
thư với Hoa Quỳnh.”...Đáng ra tôi...không nên nói cho cô biết...Cho cô sốt
ruột chết luôn…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.