HOÀNG QUYỀN - Trang 1379

Cảm giác vui mừng tràn trề trong ngực đến chừng nào, mới khiến

người ta không thể nói rõ ra thành lời, tim gan chỉ muốn nổ tung, nổ lên
đến trời cao.

Phượng Tri Vi cười, thật lòng cảm thấy vui sướng thay cho cô gái ấy,

mà chẳng phát hiện ra nơi đáy mắt mình, không biết từ bao giờ đã phủ lên
một tầng ưu thương nhàn nhạt.

Tiếng bước chân tất tả lại vang lên, Hoa Quỳnh tiếp tục chạy lên. Lần

này Phượng Tri Vi thật sự không nhịn nổi nữa, đang định chế giễu thì Hoa
Quỳnh bỗng dưng cẩn thận nhét lá thư vào ngực áo, hai tay chống nạnh,
nhìn lên vòm trời Bắc Cương mờ mịt, hô to:

“A! Tôi vui quá đi mất!”

“Tôi vui quá đi mất vui quá đi mất vui quá đi mất vui quá đi mất…”.

Những ngọn núi xa xung quanh ù ù truyền đi tiếng hò reo vui sướng ấy, rồi
lại vọng về từ phương xa vô cùng vô tận, không ngừng xao động trong tai
mọi người.

Nước mắt của Phượng Tri Vi chảy tràn khoé mi.

Đêm hôm ấy ngọn gió ở Bắc Cương gột rửa, trên gò cao hai người kề

đầu sát vào nhau, lắng nghe bài hát trong đêm.

Hoa Quỳnh đặt lá thư lên ngực, nhắm mắt định ngủ, bỗng dưng khịt

khịt mũi, hỏi:”Phượng Tri Vi, cô đã nhịn tắm bao nhiêu ngày rồi?”

Phượng Tri Vi không hề nhúc nhích, uể oải đáp:”Cũng giống cô thôi

mà.”

Hai người ngồi dậy, ngắm nghía lẫn nhau. Họ vốn không có điều kiện

tắm rửa, lại thêm một trận nháo loạn vừa rồi, tóc tai vương đầy bụi bặm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.