HOÀNG QUYỀN - Trang 1389

tưởng ai nữa? Nếu con không chịu đưa ta theo, ta sẽ lập tức lăn xuống xe,
chết dưới bánh xe của con!”

Nói đoạn, nàng ta lập tức nhổm người dậy, vùng vẫy đẩy chăn nệm ra,

lăn xuống xe.

Hách Liên Tranh ngăn nàng ta lại, nhưng vẫn kiên quyết nói:”Mai Đoá

di, dù là chuyện gì, dù là lỗi của ai, đều phải chờ con trở về hẵng nói. Bây
giờ con không thể mang dì theo, chuyến đi này của con...rất quan trọng.”

Gã không nói thêm gì nữa, nhanh chóng xách Mai Đoá xuống xe, quát

lên:”Để lại hai mươi người, hộ tống Mai Đoá trở về Thanh Điểu bộ!” Nói
rồi không ngoái đầu lạ, thúc ngựa đi tiếp.

Mới đi vài bước, chợt nghe phía sau nổi lên tiếng kinh hô.

Gã quay đầu lại, thấy Mai Đoá giãy ra khỏi đám hộ vệ, đuổi theo đội

xe. Vừa rồi khi xuống xe nàng ta vẫn chưa xỏ hài, giờ đang chạy trên đất
cát bằng đôi chân trần, lòng bàn tay chân lập tức bị cứa rách, trên mặt đất
loang lổ một chuỗi vết máu. Nhưng nàng ta dường như không hề cảm nhận
được, cũng không biết lấy sức lực từ đâu mà đột ngột tung người nhảy lên,
túm được vào mép cỗ xe đi sau cùng, rồi cứ thế ôm thật chặt, treo mình lơ
lửng bên thành xe.

Hách Liên Tranh chợt biến sắc, gào to:”Dừng xe! Dừng xe lại”

Cỗ xe lập tức dừng lại, Hách Liên Tranh cưỡi khoái mã phi tới gần.

Mai Đoá túm chặt lấy càng xe buồn bã ngẩng đầu, nói:”A Trát...Con không
cần ta nữa..thì thi thể của ta sẽ đi theo con…”

Hách Liên Tranh ngây ra dưới ánh nắng.

“A Trát, con sợ gì chứ? Ta có thể làm gì con và Đại phi của con khi đã

thành ra thế này rồi?” Mai Đoá mỉm cười buồn bã. “Ta biết con bao che

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.