HOÀNG QUYỀN - Trang 1387

quay ra nói cho ta biết. Hãy nhớ lấy, ngươi thấy những gì, từ giờ trở đi chôn
sâu trong bụng cho ta.”

Bà thím sợ hãi đến run rẩy, vội vàng vâng dạ rồi chui vào trong xe,

một lúc sau quay ra, trên mặt lộ ra nét thương hại, ghé tai Hách Liên Tranh
thì thào vài câu.

Hách Liên Tranh lặng thinh, phất tay ra hiệu cho bà lui xuống, lẳng

lặng ngồi trên càng xe ngắm bầu trời hồi lâu, xoay người chui vào thùng xe.

Mai Đoá đã thay bộ y phục mới, nằm đó, nét mặt điên cuồng đã an

tĩnh trở lại. Thấy Hách Liên Tranh, nàng ta còn nở một nụ cười.

Sau đó nàng ta giang rộng hai tay, nhẹ nhàng nói với Hách Liên

Tranh:”A Trát...A Trát… Vừa rồi ta còn tưởng mình chết rồi cơ...Tự dưng
gặp được con, ta muốn điên lên rồi...Ta không cắn đau con chứ? Để ta
xem...ta xem nào…”

Hách Liên Tranh nhìn khí sắc tiều tuỵ của nàng ta, đôi mắt đỏ lên, suýt

nữa là rơi lệ, đưa cánh tay đã băng bó của mình sang, miễn cưỡng cười
nói:”Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ.”

Mai Đoá vuốt ve vết thương băng bó bằng vải trắng của gã, nước mắt

lại rơi xuống như mưa.

Một lúc sau, nàng ta khẽ nói:”A Trát...không phải con, không phải con

đúng không? Con được ta nuôi lớn từ nhỏ, con không có trái tim ác độc
hơn cả giống sài lang đó!”

Hách Liên Tranh lặng thinh không đáp, một lúc sau mới khó khăn mở

miệng:”Mai di...Đây có lẽ chỉ là một sự hiểu lầm…”

“Hiểu lầm à!” Mai Đoá lập tức nổi cơn kích động, vung vẫy ngồi dậy

muốn vén lớp áo da. “Hiểu lầm kiểu gì mà trở thành như thế…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.