HOÀNG QUYỀN - Trang 1390

cho nàng ấy, ta đã ra nông nổi này con vẫn còn bao che. Nhưng nếu con đã
tin tưởng nàng ấy vô điều kiện thì hãy đưa ta theo, để thử hỏi nàng ấy, thử
hỏi Đại phi băng thanh ngọc khiết nhà con, xem ta có vu oan cho nàng ấy
không?”

Hách Liên Tran im lặng, sắc mặt kiên định cuối cùng thoáng lộ ra một

tai dao động.

Mai Đoá bám víu vào càng xe, ngẩng mặt lên nhìn Hách Liên Tranh,

ánh lệ trong vắt, nhẹ nhàng nói:”A Trát, A Trát của ta...Con lúc nào cũng
kiên định như thế, năm ấy con mới hai tuổi...Ta ôm con ngồi trong đống cỏ
khô, con tuyệt nhiên không hề khóc lóc, còn nói với ta, Mai Đoá tỷ tỷ,
chúng ta đừng sợ, không cần phải sợ...Con còn nhỏ xíu, nhưng ta ôm con
bỗng dưng cũng hết run rẩy. Con còn không sợ thi ta sợ gì chứ? Thúc thúc
con đâm trường thương vào đống cỏ khô, đâm rách bàn tay con, thế mà con
vẫn không thèm nhúc nhích, ta còn sợ gì nữa? Chẳng qua là hồ băng...Làm
sao chết được...A Trát con xem...Hiện giờ ta đã ra nông nổi này mà vẫn
chưa chết...A Trát của ta...Trên đời này, ta chẳng còn gì cả, sống,,,vì còn,
mà chết, cũng vì con…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.