HOÀNG QUYỀN - Trang 1437

Ngài giết phụ thân ta, đẩy ông ấy xuống sông… ờ, ngài còn bức mẫu thân
ta, hại bà ấy phải treo cổ trên một sợi dây thừng…”

“Đủ rồi!” Tấn Tư Vũ vừa giận dữ vừa buồn cười, chịu hết nổi phải bảo

nàng ngừng cái mớ nói quàng nói xiên lại.

Nữ tử dừng lại, thở dài, lại ôm đầu nằm bất động.

“Rầm.”

Một đống hình cụ dữ tợn bị ném xuống mặt nàng.

“Ta chưa tra tấn ngươi, là vẫn còn cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi

không biết điều, cứ ăn nói bậy bạ thì đừng trách bản vương vô tình.” Tấn
Tư Vũ nở một nụ cười lãnh khốc, “Nơi này có mười tám loại hình cụ, đeo
bất cứ thứ hình cụ nào cũng có thể khiến ngươi vĩnh viễn ngủ trong khổ
sở… Tự mình lựa chọn đi.”

Nữ tử ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua từng loại hình cụ một, hồi lâu mới

nói: “Nếu một vị Vương gia đích thân đến thẩm vấn ta, điều đó chứng tỏ ta
là trọng phạm, trọng phạm lẽ ra nên có đãi ngộ của trọng phạm, ví như lụa
trắng, rượu đọc, hay Hạc Đỉnh Hồng chẳng hạn.”

“Ngươi muốn chết à?” Ánh mắt Tấn Tư Vũ lạnh đi.

“Ta chỉ không muốn chết sau khi đã chịu đủ loại tra tấn.” Nữ tử cười

cười, “Ta không thể trả lời câu hỏi của ngài, ngài lại cứ khăng khăng muốn
ta trả lời, không đáp được thì phải chịu hình, mà đáp sai cũng phải chịu
hình luôn. Nếu từ đầu đã biết kết cục đều như nhau cả, thì cớ gì phải chịu
giày vò như thế?”

Tấn Tư Vũ im lặng, cảm thấy một nữ tử mềm cứng không ăn thua như

thế thật sự có hơi phiền toái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.