HOÀNG QUYỀN - Trang 1445

biết sợ thì hãy nói ra những gì ngươi nên nói, biết đâu còn có xoay
chuyển.”

Nàng ngước mắt lên ngắm nghía hắn, lại ngắm nghía bàn tay băng bó

thành trái bí đao của mình, chậm rãi nói: “Vương Thược Dược cảm thấy,
thật ra nàng cũng không xấu, tại sao có người lại không nhìn trúng mình
nhỉ?”

“…”

Đám thị nữ cắn răng nhịn cười, nét mặt Tấn Tư Vũ vô cùng “đặc sắc”.

Hắn là Hoàng tử cao quý, cũng coi như đã từng gặp vô số nữ nhi, nhưng
chưa bao giờ thấy một nữ tử nào như vậy. Đã chính trực lại còn tùy tiện,
tuy lớn mật mà vẫn cẩn thận, tuy ranh mãnh lại thẳng thắn, lúc nói thật thì y
như đang nói dối, lúc nói dối lại chẳng khác nào nói thật. Rất lười, rất mặt
dày vô sỉ, song lại khiến người ta cảm nhận được khí chất lẫm liệt cao quý.

Quả thật là một nữ tử hết sức đặc biệt, phức tạp như một ống kính vạn

hoa.

Đây là lần đầu tiên hắn bất lực đến nỗi không biết phải nói gì, bỗng

thấy mặt nàng đổi sắc, đẩy cái bát ra, trở mình phủ phục xuống bên giường,
ọe ọe mất cái rồi bắt đầu nôn.

Tấn Tư Vũ cuống quýt tránh né, thế mà vẫn chậm chân một bước, vạt

vương bào màu tím sẫm đã dính đầy những thứ nhơ bẩn. Nàng vẫn tiếp tục
nôn, đỏ mặt tía tai gân xanh nổi lên, giống như không chỉ muốn nôn ra chỗ
cháo mới ăn vào, mà còn muốn hung hăn nôn sạch lục phủ ngũ tạng của
mình ra ngoài.

Đám thị nữ loạn cào cào, vội vàng thu dọn đống ô uế và giúp nàng vỗ

lưng uống nước. Tấn Tư Vũ đứng sang một bên, cũng cả thấy lòng mình rối
tung, một lúc sau mới giận dữ quát lên: “Tay chân vụng về, bón có tí cháo
mà cũng không biết!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.