HOÀNG QUYỀN - Trang 1448

bướm ngày thu chập chờn bay qua tùa lá sen cuối hạ. Mà gương mặt nàng
lại tựa một nửa trên vai hắn, hàng mi mảnh dài in một cái bóng hình cung
uyển chuyển ôn như dưới đôi mắt.

Hắn thoáng ngẩn ngơ, nàng cởi đi lớp chiến bào lại có thể mỏng manh

yếu ớt đến thế. Lẽ nào quân doanh khiến nàng bị ép phải kiên cường, còn
nàng đứng trước mắt mới thật sự là nàng sao?

“Vương gia, ngài đỡ cẩn thận một chút, đừng có đãng trí nha.” Nàng

lẩm bẩm giáo huấn, rất tự nhiên khoác bàn tay tựa như tay gấu lên vai hắn,
trong nháy mắt Tấn Tư Vũ cảm thấy mình đã trở thành thái giám trong
cung.

Liếc xéo sang bàn tay không hề mang lại mỹ cảm kia, hắn rất muốn

đẩy ra thật mạnh, nhưng không hiểu vì sao, thấy vết máu thấp thoáng giữa
làn vải trắng, hắn lại không đẩy ra nữa.

Hai người bước ra khỏi cửa, trên đường đi có một đám thị vệ bám theo

đằng sau, nàng đi được vài bước là phải dừng lại thở một hơi, gặp cổng tò
vò là phải vịn, gặp hành lang là phải ngồi, gặp đình nghỉ mát thì nhất định
phải đi hóng gió.

Tấn Tư Vũ ngó sắc trời - chờ nàng chầm chậm bò sang như một con

rùa thì trời cũng sập tối.

“Bên Vương gia có một ao sen…” Nàng lại muốn bò sang.

Tấn Tư Vũ tức nước vỡ bờ, bất ngờ đưa tay xuống khéo chân nàng, bế

nàng lên.

Đám thị vệ lập tức lui cả về phía sau, cụp mắt cúi đầu. Mà nàng lại

chẳng hề hô hoán, chỉ nheo mắt nhìn hắn một hồi, rồi hết sức tự nhiên ngả
đầu vào vai hắn, lại còn thở dài một hơi thỏa mãn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.