HOÀNG QUYỀN - Trang 1450

Đây là một thiết lao u ám, chỉ có một ô cửa sổ trên trần, để lọt thứ ánh

sáng mông lung kỳ lạ. Phải nhìn kỹ mới thất, bên trên ô cửa không phải là
bầu trời, mà hình như là đáy một hồ nước. Bốn vách tường đều làm bằng
sắt, chẳng trách ngay cả thủ vệ cũng không cần; người đã bước vào, căn
bản không có cách nào trở ra.

“Làm người xinh đẹp một chút vẫn hơn.” Nàng vừa nhìn Đông ngó

Tây, vừa cảm thán từ tận đáy lòng. “Ngài xem, ngay cả đãi ngộ cũng khác.”

Tấn Tư Vũ lườm nàng – Trên đời hóa ra lại có một cô ả mặt dày mày

dạn đến thế!

Tiếng bước chân trống trải dừng lại trước một tòa hắn lao nằm sâu

dưới lòng đất.

“Gặp ả lần cuối đi.” Tấn Tư Vũ dửng dưng nói, “Lát nữa ả sẽ bị đưa

đến đại lao Phố Thành, ngày mai xử chém.”

Nàng lặng thinh không nói, nhìn những hình cụ máu thịt bấy nhầy treo

đầy trong gian hắc lao, còn nhiều hơn cả căn ngục tối mà nàng bị giam.
Trên lớp rơm rạ mục rữa trong lao, có một nữ tử áo đen mình đầy thương
tích đang nằm úp sấp. Y phục cô rách nát tả tơi, giữa những vết rách để lộ
da thịt xanh tím đỏ bầm, cả một vùng eo máu thịt đỏ lòm, hơi giần giật, lộ
ra kinh mạch màu xanh, mà chẳng thấy một tấc da nào – làn da ở nơi đó
hình như bị lột sạch.

Còn từ eo nhìn xuống, giữa y phục rách nát, mơ hồ còn thấy một thứ

chất lỏng nhầy màu hồng trắng, cho thấy cô đã chịu sự tra tấn vô cùng ác
độc mà những tù binh nữ thường phải chịu.

Cô cựa quậy giữa đống rơm rạ, vết máu bê bết trên gương mặt che mờ

dung nhan, ngay cả đôi ngươi bừng sáng ngày xưa cũng mất đi vẻ rực rỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.