HOÀNG QUYỀN - Trang 1452

Hắn nói một cách thản nhiên và đầy tiếc nuối, khéo mắt lại hơi liếc

xéo sang nàng. Nàng lặng thinh, dường như đang ngẫm nghĩ nhưng vẫn
không định mở miệng nói gì.

“Cô nghĩ kỹ lại đi, hay là còn có ẩn tình gì khác?” Tấn Tư Vũ ân cần

khuyên bảo, “Nữ nhân như cô có thể làm được chuyện gì? Chắc hẳn sau
lưng cô có người sai khiến, chớ để người ta bán đứng oan uổng, chết mà
chẳng có chỗ chôn.”

“Ta cũng thấy vậy.” Cuối cùng nàng cũng mở lời, “Ngài xem, ta

không biết võ công lại không có sức lực, nổi điên chui vào vương phủ
tường sắt sâm nghiêm ám sát ngài làm gì? Ngài không xử oan cho ta đấy
chứ? Hay ngài nhìn lầm người rồi? Nếu ngài xử oan cho ta thì không chừng
người này cũng bị xử oan đó, ngài xem có đúng là vậy không?”

“Xử oan cho cô sao?” Tấn Tư Vũ nói, “Trước mắt đã có chứng cứ xác

thực, nếu cô muốn lật lại vấn đề thì nhất định phải nói rõ ngọn ngành, bằng
không… Có kẻ sẽ phải chết đấy.”

“Ta không nhớ ra… “ Nàng khổ sở ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu. “…

Ta không nhớ gì cả…”

Tấn Tư Vũ nhìn nàng, đôi mắt lóe sáng.

Nữ tử nhốt trong lao hình như đã bị những câu trò chuyện của hai

người đánh thức, bèn chậm rãi ngẩng đầu. Trông thấy nàng tầm mắt vụt
sáng rồi đột nhiên lao bổ lại.

Cô vùng vẫy dường như muốn nói gì, mở miệng cất mất tiếng a a.

Song đầu lưỡi cô hình như đã bị bỏng, không nói nổi một câu vẹn toàn, chỉ
biết ra sức với tay qua chấn song bằng sắt, với tới bàn tay nàng.

Xiềng xích nặng nề kéo lê trên mặt đất, kêu vang kinh người, vẽ

xuống mặt đất một vệt máu dài đậm dinh dính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.