HOÀNG QUYỀN - Trang 1494

Lại bốc ra một nắm dược thảo, nói: "Treo cái này trên bậu cửa, mỗi

đêm xông một canh giờ. Mọi loại huân hương đều không nên dùng, bệnh
nhân không chịu nổi đâu."

Ngay sau đó kê một đơn thuốc, bốc thuốc sắc thuốc, thuốc do dược

đồng sắc nhưng người bón thuốc lại là hầu gái, dược đồng vẫn đứng kè kè
bên cạnh giường không đi, nhìn chằm chằm vào bát thuốc ấy.

Nguyễn lang trung bước tới muốn kéo dược đồng đi, dược đồng chợt

rũ tay áo, Nguyễn lang trung bị đẩy cho lảo đảo, đành miễn cưỡng nở một
nụ cười ngượng ngập, "Thằng nhóc này thành thật đấy." Ông ta không thử
kéo y nữa, nhưng cũng đứng kế bên y không rời. Trước giường có hai
người đứng, một người nhìn chằm chằm vào thị nữ đang bón thuốc, nếu đổi
lại là ai cũng không thể thoải mái. Thế mà nàng lại coi như không có
chuyện gì, mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, uống từng ngụm
từng ngụm cho đến hết. Thị nữ lấy khăn chấm chấm khóe môi cho nàng,
cười nói: "Hôm nay cô nương uống thuốc đặc biệt thoải mái."

"Nỗi khổ khó lòng chịu đựng, chung quy vẫn muốn kết thúc cho mau."

Nàng hờ hững đáp, sau đó nhắm mắt lại.

Nguyễn lang trung lập tức biết điều mà kéo dược đồng thân thể đã hơi

cứng lại lui ra. Dược đồng kia đi đứng nặng nề, bước nào bước nấy dây dưa
vướng víu, các thị nữ thấy vậy đều cười hì hì, cảm thấy đùa với kẻ ngốc rất
vui.

Khi bóng dáng hai người sắp biến mất bên cửa, nàng bỗng dưng mở

mắt, liếc qua bóng lưng họ một lần.

Dược đồng cũng đột ngột xoay người lại nhìn về phía nàng cứ như sau

lưng có mắt.

Nhưng chỉ thấy nàng nhắm nghiền hai mắt, ngủ yên như cũ, trông cứ

như chưa từng mở mắt ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.