Nhưng nhìn nữ tử dưới sông run run rẩy rẩy, sắc mặt tái trắng, thì có
vẻ không giống lắm.
Lão Lưu còn chưa kịp phản ứng, Giai Dung ở giữa sông đã đột ngột
cắm đầu xuống nước!
Ôi chao, thì ra nàng ta muốn nhịn thở đến chết giữa sông? Cần gì phải
tốn công như thế?
Lão Lưu sững sờ nhìn cái dáng cắm đầu xuống nước của Giai Dung cô
nương, thầm nghĩ nàng ta đang thị uy hay đang biểu diễn công phu nín thở
của mình đây? Còn chưa nghĩ ra kết quả, chợt nghe thấy một tiếng “ào”.
Mặt nước dâng lên một bức tường thủy tinh, trong tường thủy tinh toát
ra diễm quang.
Tráng sĩ Lưu Tam Hổ hóa đá tại trận.
Còn đâu tóc dày, còn đâu cằm sợ, còn đâu gương mặt vàng khè cáu
bẩn. Nữ tử khoác lên mình thủy quang, da thịt trắng như tuyết, đôi mày
thanh tú được màu khói, đôi mắt phượng mảnh dài xếch lên phiêu dật, long
lanh sắc nước, sáng tỏ như trăng rằm, rực rỡ tựa hoa sen.
Nàng lẩy bẩy đứng trong nước, đôi môi run run nhìn lão Lưu, áo mỏng
ướt đẫm dính sát vào cơ thể, tôn lên dáng vóc xinh đẹp ngày thường bị lớp
áo ngoài rộng thùng thình che khuất, uyển chuyển như một tàu lá sen cao
vút, đung đưa trong sóng biếc giữa ngày đông.
Lão Lưu hít một hơi khí lạnh – làm quen nửa ngày trời, chí ít cũng
nhận ra, Giai Dung Giai Dung, quả đúng là dung nhan tầm cỡ giai nhân.
Mỹ nhân vừa thay da đổi thịt đứng run rẩy trong hồ nước ngày đông,
run rẩy nhìn lão Lưu, run rẩy hỏi: “Ta ta ta…bây giờ ta đã sạch sẽ chưa…”