HOÀNG QUYỀN - Trang 178

Phòng nhỏ không đèn, chỉ có một tia ánh trăng trải rộng thành vòng.

Như nằm trong màn sương trắng bạc, mạng che của người ấy vén ờ, mơi
thắm sắc xuân trên làn da như ngọc, mỏng manh mềm mại sóng sánh ánh
trăng ngời. Mà đầu ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng vuốt ve càng tôn
lên sắc hống kia, như bông sen hồng nở rộ giữa mười vạn trượng đồng
tuyết trắng, trong thoáng chốc đã kinh diễm mọi giấc mơ thiếu nữ.

Trong nháy mắt, trái tim Phượng Tri Vi đã lạc đi vài nhịp.

Trên đời này cám dỗ cực hạn chính là vô ý dụ dỗ, do mơ màng không

biết lại thành mị hoặc tự nhiên.

Cố Nam Y ngây thơ không biết khoảnh khắc đó mình đã lấy sắc dụ

người, y chỉ đột ngột nhớ tới lần nếm thử vô tâm trước đó, hoài niệm
hương vị nồng nàn mãnh liệt ngưng đọng nhân sinh xưa nay chưa từng
thuộc về y.

“Bây giờ không có rượu…” Phượng Tri Vi mất cả buổi mới tìm lại

giọng nói của mình, không thể ép mình ngừng nhớ lại đêm đó y đã “uống”
rượu như thế nào, mặt lại tiếp tục ửng hồng.

Nhưng đỏ mặt xong nàng lại hơi cáu – tại sao mặt y chẳng đỏ gì hết?

Lẽ nào Cố thiếu gia thật sự cho rằng y uống rượu trên cọc gỗ.

“Muốn uống.” Ai kia xưa nay chưa từng để ý xem nàng đã bày tỏ gì,

chỉ cần biết mình muốn bày tỏ gì.

“Không có!” Phượng Tri Vi hung hăng.

“Có!”

Tiếng nói truyền ra bên dưới góc tường khiến Phượng Tri Vi giật

mình, nhìn kỹ mới phát hiện ra dưới gầm giường thế mà lại có một cái
hang, giọng là giọng Thuần Vu Mãnh, nghe có vẻ dương dương đắc ý:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.