HOÀNG QUYỀN - Trang 177

Cho dù chẳng luyện thành võ công, thì luyện sao cho trấn áp được

luồng nhiệt kỳ quái trong cơ thể cũng tốt rồi. Non sông đẹp đẽ, trời đất gấm
vóc này, làm sao nớ từ biệt ở tuổi hai mươi chứ?

Trên đầu chợt nghe tiếng động, nàng ngẩng đầu lên thì thấy Cố Nam

Y đang ngồi chót vót trên cửa sổ, tay trái ôm một cái gối – là đồ chuyên
dụng của y, tay phải ôm một tấm chăn – là đồ của Phượng Tri Vi.

Sắc trời tối sẫm, vầng trăng dần lên, người tắm ánh trăng còn yên tĩnh

trong trẻo hơn cả ánh trăng kia ngồi trên cao, thấp thoáng ẩn hiện sau lớp
mạng che, thoạt nhìn quả là rất đẹp, chỉ tiếc cái gối trong tay y quá sát
phong cảnh.

Thấy Phượng Tri Vi nhìn mình, Cố Nam Y từ từ hạ xuống nằm ngủ

trên cái giường nhỏ kia một cách vô cùng thuần thục.

Phượng Tri Vi thở dài, định khuyên bảo nhẹ nhàng: “Thiếu gia, ngài

ngủ ở phòng bên có được không? Phòng ấy cũng kề cận phòng này mà.”

Câu trả lời của Cố Nam Y là ném cái chăn trên giường Phượng Tri Vi

lên mặt bàn.

Thôi được rồi… Thiếu gia muốn nàng ngủ trên bàn.

Phượng Tri Vi ai oán thở than vài tiếng với ông trăng, sau đó lại ai oán

bò lên bàn. Leo được một nửa, lại nghe giọng nói tẻ ngắt của người kia:
“Cái thứ kia uống rất ngon, lấy thêm nữa đi.”

Phượng Tri Vi ngoảnh đầu lại, “Hả?”

Rồi nàng thấy Cố thiếu gia đang nhẹ nhàng chà ngón tay lên môi

mình, giống như cực kỳ nhớ mong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.