HOÀNG QUYỀN - Trang 23

Giọng y khẽ ngừng, mơ hồ lộ ra ý vị tang thương. Một đóa mai trắng

trên cành mai cao nhất đột nhiên nát vụn.

"... sống quá ba tháng hay không."

Ở góc Tây Bắc vắng vẻ nhất trong Thu phủ, cửa một tòa tiểu viện mở

hờ. Viện này không có tên, ban đầu là một phần của khu phòng cho kẻ tôi
tớ, sau lại cấp cho cô nãi nãi của Thu gia ở lại. Dù sao cũng là chủ nhân,
nên mới xây một bức tường thấp ngăn cách với nhà dưới, coi như cho đại
tiểu thư Thu gia trước kia chút thể diện, nhưng cũng chỉ có chút xíu thể
diện này mà thôi, ngoài ra từ cách bày biện cho đến chi tiêu đều giống hệt
đám tôi tớ bên cạnh.

Ban đầu phòng ở là do phu nhân tự mình cấp cho, cứ tưởng cô em

chồng tâm cao khí ngạo nhất định sẽ làm ầm lên một trận, ai ngờ Phượng
phu nhân Thu Minh Anh sau ngày bỏ nhà ra đi rồi vài năm sau lại dẫn hai
đứa con một trai một gái trở về, thì tính tình ngày xưa đã thay đổi hết, cực
kỳ biết điều chấp nhận mọi sự sắp xếp của ca ca tẩu tẩu.

Vậy cũng phải thôi, một người từng làm nhục gia môn, đến khi rơi vào

đường cùng lại tự khắc mò về, thì làm gì có tư cách mà so đo?

Phượng Tri Vi bước vào viện, ngồi thẳng vào bàn ăn - sáng sớm ngày

ra đã giết người còn rơi xuống nước rồi bị người ta ôm ôm ấp ấp, nàng đã
đói đến hoa cả mắt.

Trên bàn cơm bày một bát miến cải trắng, còn thêm hai cái bánh bao.

Hai món đều nguội ngơ nguội ngắt, miến bở ra thành bát canh đùng đục,
bánh bao cứng như gạch xây tường. Người đã từng là đại tiểu thư Thu gia
và giờ là Phượng phu nhân ngồi bên cái bàn thấp đã khập khiễng mất một
chân, đang ra sức lấy con dao nhỏ cạo đi vết bẩn màu đen nhức mắt trên
bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.