HOÀNG QUYỀN - Trang 241

Phượng Tri Vi nhẹ nhàng đổ thuốc trị thương lên vết thương kia. Ninh

Dịch khẽ run rẩy, Phượng Tri Vi lập tức hỏi: "Bị đau à?", rồi nàng đột ngột
cúi người xuống, thổi lên miệng vết thương. 

Hành động này đã chọc cười Ninh Dịch, y thật sự không ngờ nữ tử

gian xảo tinh ranh này cũng có hành động trẻ con như vậy. Tâm trạng y đã
khá lên đôi chút, không kiềm chế nổi mà hỏi: “Ngươi làm cái gì thế?"

Phượng Tri Vi hơi ngượng ngùng tránh ra, cụp mắt đáp: “Tôi nhớ khi

mình còn nhỏ, mỗi lần ngã toạc đầu gối, mẹ cũng thổi cho tôi thế này..."
Giọng nàng cứ nhỏ dần nhỏ dần đi.

Nụ cười của Ninh Dịch dần dần tắt ngấm, dĩ nhiên y hiểu rõ việc

Phượng Tri Vi đã ra khỏi phủ như thế nào.

Một lúc sau y mới khẽ nói: "Từng có người thổi cho cô, cũng tốt

rồi…”

Phượng Tri VI giật mình, nhìn y với vẻ mặt khó tin - Y đang an ủi

nàng à?

Ninh Dịch nói xong lập tức cảm thấy mình đã lỡ lời, liền ho nhẹ một

tiếng hình như hơi ảo não. Phượng Tri Vi mím môi, tiếp tục bôi thuốc cho
y. Sợi tóc nàng rủ xuống, lướt qua vai y. Ninh Dịch cảm thấy ngưa ngứa,
muốn lùi, rồi lại không muốn động đậy.

Hơi thở của nàng kề cận bên tai, trong veo như hoa tử vi hé nở đầu hạ.

Bên ngoài rất ồn ào, hình như có người đang tranh cãi gì đó. Rõ ràng

nên để ý đến nó, mà Ninh Dịch lại cảm thấy biếng nhác, hoàn toàn nghe
chẳng lọt tai.

Phượng Tri Vi cũng không chú tâm nghe những tiếng cãi cọ ồn ào kia,

nàng nhìn hốc máu hở ra cả một mảnh xương, nhớ tới những tiền căn hậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.