HOÀNG QUYỀN - Trang 240

Không hề có dấu tay, không hề có cảm giác ngạt thở, vừa rồi ngay cả

sát cơ y cũng chẳng lộ ra, nhưng nàng hiểu rất rõ, trong vô số lần từ xưa tới
nay, đây mới là lần y thực sự muốn giết chết nàng, cùng là lần nàng cận kề
cái chết nhất.

Trong tích tắc vừa rồi, đầu nàng chỉ còn một khoảng trống rỗng, bao

nhiêu cơ biến đều đã mất sạch, cũng chẳng còn nơi dụng võ. Nàng chỉ nhìn
y như thế, muốn biết trong khoảnh khắc ấy y đang suy nghĩ điều gì?

Nàng không biết rốt cuộc vì sao y lại buông tay, không giết nàng diệt

khẩu. Chuyện này khiến nàng trầm ngâm và buồn bã rất lâu - một điều
hiếm khi xảy ra.

Sau đó nàng từ từ bước tới gần, tiếp tục nhặt thuốc trị thương rơi trên

đất lên, lặng lẽ đi đến bên y, cởi áo ngoài của y, bôi thuốc cho y.

Ninh Dịch vẫn lặng thinh không nói, chỉ lặng lẽ phối hợp với nàng, hai

người đổi từ thế giương cung bạt kiếm sóng ngầm trào dâng lúc trước sang
sự ăn ý và yên bình hiếm gặp.

Áo cởi xuống một nửa, da thịt nam tử bóng loáng như ngọc, vừa có sự

mạnh mẽ dẻo dai của người tập võ, lại có nét tinh tế trơn mịn của kẻ ăn
sung mặc sướng, xương quai xanh mảnh dẻ tinh xảo, đường cong bả vai
nuột nà chặt chẽ, là một thân thể đẹp đẽ vô cùng.

Thấy vết thương xuyên thấu máu chảy đầm đìa trên vai y, Phượng Tri

Vi giật mình kinh hãi. Vết thương suýt nữa đã xuyên qua xương bả vai,
phần da thịt ở miệng vết thương xoáy tròn trông hết sức dữ tợn. Chịu một
vết thương nặng như thế mà y vẫn tỉnh bơ, lại còn hùng hổ đuổi theo thích
khách... Phượng Tri Vi nhè nhẹ hít một hoi, nàng cảm thấy vai mình hình
như cũng bắt đầu đau.

Ninh Dịch ngước mắt lên nhìn nàng, thần sắc ảm đạm trên gương mặt

y cũng tươi tỉnh lên một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.