HOÀNG QUYỀN - Trang 27

"Được rồi... mọi chuyện cũng đã qua." Nữ soái cương liệt chớp mắt đã

biến mất, ngồi đối diện Phượng Tri Vi vẫn là người phụ nữ bê cái bát vỡ
trân trọng húp canh rau, "Con ăn cho mau, ăn xong đến chỗ Triệu ma ma
nhà trước để giúp việc."

Phượng Tri Vi nhìn đăm đăm gương mặt xinh đẹp của Phượng phu

nhân, chậm rãi thu lại cánh tay chống lên bàn, thở dài đang định ngồi
xuống. Chợt sau lưng có tiếng người phá cửa đánh "rầm", mang theo hơi
lạnh thấu xương cuốn theo vào phòng. Nó ngồi phịch xuống bên cạnh nàng,
tóm lấy cái bánh bao Phượng phu nhân vẫn không động vào mà gặm, vừa
gặm vừa lúng búng kêu ca: "Lại là bánh bao!"

"Hạo Nhi, con làm gì mà hấp tấp thế, coi chừng cắn phải đầu lưỡi đó."

Phượng phu nhân lập tức trìu mến đưa tay vuốt ve mái tóc con trai, "Nguội
rồi phải không? Để mẹ đem đi hấp lại cho con nhé?"

Phượng Tri Vi cụp mắt nhìn cái bánh bao cứng ngắc trong tay mình -

đem đi hấp lại? Nói dễ nghe nhỉ, nhà bếp bây giờ đang bận tối tăm mặt
mũi, ai rảnh đi hấp bánh bao cho mẹ chứ?

Bánh bao trong tay mình cũng rắn như sắt, sao không bảo hấp lại cho

mình?

"Bánh nguội ngắt con ăn thế nào được?" Phượng Hạo cắn một miếng,

nhíu mày, vung tay quẳng bánh bao ra ngoài sân, cái bánh bao cứng ngắc
đập "cạch" xuống nền đất, "Không ăn!"

Phượng Tri Vi nhìn chằm chằm cái bánh bao kia. Đây là bữa điểm tâm

sáng nay, ba người được chia hai cái bánh bao, mẹ không hề đụng tới, chỉ
uống món canh để qua đêm kia. Thế mà giờ đây, cái bánh bao quý giá ấy
lại bị thằng em trẻ người non dạ quăng đi, dính đầy bụi bặm.

Nàng bèn chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng mặt Phượng Hạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.