HOÀNG QUYỀN - Trang 28

"Nhặt lên đi."

Giọng Phượng Tri Vi lúc nào cũng dịu dàng ôn nhu, ánh mắt nàng

dường như còn thấp thoáng ý cười. Trời ban cho nàng sóng mắt mơ màng
mông lung, nhìn kiểu gì cũng thấy không hề có bá khí. Nét uy nghi lẫm liệt
thoáng qua vừa rồi của Phượng phu nhân không thể tìm thấy trên người
nàng.

Phượng Hạo co lại, không hiểu vì sao, mỗi lần chị mỉm cười nói

chuyện với nó kiểu này là đáy lòng nó lại ớn lạnh không rõ cớ gì. Trong đôi
mắt xinh đẹp long lanh kia, dường như có thứ gì mà người bình thường
không thể nhìn thấy đã ràng buộc nó, khiến lòng nó căng thẳng.

Nhưng được mẹ cưng chiều riết nên nó cậy thế làm càn chẳng biết sợ

ai. Nó lùi lại một bước, rời khỏi phạm vi quanh người Phượng Tri Vi mới
yên tâm ngẩng cao đầu, khinh khinh xì một tiếng bằng giọng mũi.

Phượng Tri Vi nhìn nó, ánh mắt vẫn ẩn chứa ý cười. Nàng mỉm cười

ngồi xuống, tiếp tục gặm bánh bao, thản nhiên nói: "Không chịu nhặt lên
chứ gì? Được rồi, đệ cũng đã lớn, có chủ kiến của riêng mình. Ngày mai tỷ
sẽ xin phu nhân cho đệ theo hầu tam thiếu gia đi học, đệ thông minh như
thế, chưa biết chừng tương lai Phượng gia chúng ta muốn được vẻ vang
vinh hiển còn phải trông cậy vào đệ đó."

"Đừng mà!" Phượng Hạo tái mét mặt mày, trợn mắt nhìn nàng, "Tỷ

vẫn là chị ruột của đệ đúng không? Sao lại đẩy đệ vào hố lửa kia? Bà cô
độc ác này, mình không sống thọ thì cũng thôi đi, còn kéo theo đệ làm gì..."

"Hạo Nhi!"

Phượng Hạo bị tiếng quát chói tai kia dọa cho giật mình, hậm hực câm

miệng. Phượng phu nhân nhìn nó, lại nhìn sang Phượng Tri Vi. Ý cười nơi
đáy mắt Phượng Tri Vi phai đi một chút, khóe môi lại khe khẽ cong lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.