HOÀNG QUYỀN - Trang 301

Y vẫn cứ bình tĩnh như thế, không để cho bất cứ kẻ nào thấy ánh mắt

ngập tràn đau thương của mình sau cơn kinh hãi.

Thấy nàng rơi xuống, y giật mình; thấy nàng che chở Thiều Ninh rơi

xuống, y chấn động; sau giật mình và chấn động, là cơn giận bốc cao, rồi
lại thê lương đến không thể đè nén.

Mấy câu đàm phán trước lầu Thiên Ba vẫn còn văng vẳng bên tai, mà

mới qua nửa ngày đã thấy nàng nuốt lời ngay trước mặt.

Nàng vĩnh viển là như thế, đeo mặt nạ nói lời ngon ngọt, hễ quay lưng

là quẳng mọi lời hứa lên chín tầng mây. Vĩnh viễn lấy phong thái đẹp đẽ
mê người mà vung đao nhắm vào y.

Còn y, đến bao giờ mới hết mềm lòng?

Bây giờ mới thôi? Mới thôi để lại một tai họa phản phúc vô thường,

tâm tư như vực thẩm?

Trước kia còn có thể tự nhủ với lòng, một Vương gia không đắc sủng,

cần gì phải làm chuyện thừa thãi? Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, y đã
bước lên con đường này, trước mắt là cuộc chiến tranh đoạt đẫm máu chốn
hoàng triều, sau lưng gánh vác tính mạng gia đình của nghìn vạn người. Y
không được phép lùi bước và mềm lòng thêm mảy may nào nữa.

Nếu cứ để tâm tư nhượng bộ từng bước một như thế, đến cuối cùng sẽ

không địch nổi thiên ý lạnh lùng.

Ngụy Tri, Phượng Tri Vi.

Ta và người, từ giờ trở đi.

Là địch.

Phượng Tri Vi đứng đằng xa dõi mắt nhìn Ninh Dịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.