HOÀNG QUYỀN - Trang 302

Người ấy ngẩng đầu, cao cao trên lưng ngựa, trước mắt là mây trôi ùn

ùn, sau lưng là nghìn vạn thiết giáp. Đôi mắt y thu trọn cả đất trời, nhưng
chỉ riêng nàng là không có trong đôi mắt ấy.

Nàng nhìn y trân trân, chỉ đổi lại một tiếng thở dài lặng lẽ.

Có những việc nàng không cố ý làm, nhưng không hiểu vì sao vận

mệnh nàng cứ như được một bàn tay sắp xếp, khiến mỗi bước đi của nàng
đều đối lập với y.

Nàng không định giải thích.

Đâu phải cứ giải thích là được, khi nàng ôm Thiều Ninh rơi xuống

khỏi tĩnh trai và y vừa vặn thúc ngựa đến nơi, thu trọn cảnh này vào đáy
mặt, thì thiên ý đã thành.

Tổng quản Ngự Lâm quân còn chưa hoàn hồn lau mồ hôi tiến lên,

luôn mồm cảm tạ Phượng Tri Vi và Cố Nam Y, ra sức lấy lòng - bệ hạ đã
khởi hành từ đại doanh Hổ Uy về cung, một khi biết tin Công chúa Thiều
Ninh được Ngụy tiên sinh cứu, người nhất định sẽ phong thưởng hậu hĩnh,
phải nhân lúc này mau chóng tạo dựng quan hệ.

Thiều Ninh chạy tới, búi tóc nàng ta xộc xệch, một bên hài rơi mất,

trước bao con mắt dõi theo nàng ta vừa khóc vừa cười, vòng tay ôm cổ
Phượng Tri Vi, “Ngụy Tri! Ngụy Tri! Ngụy Tri!”

Nàng ta không hề cảm tạ ơn cứu mạng của Phượng Tri Vi, cũng bấp

chấp người cứu mình thật ra không phải Phượng Tri Vi. Nàng ta gọi trong
làn nước mắt rưng rưng, dường như muốn bộc lộ hết sự kích động tràn trề
của mình thông qua cái tên này.

Nhiều binh lính xấu hổ cúi đầu, phi lễ chớ nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.