HOÀNG QUYỀN - Trang 315

Công chúa hoàng triều ăn vận lộng lẫy đứng sau rèm, eo nhỏ như bó,

da trắng hơn tuyết, trong căn phòng tối tăm lại càng tỏa sáng, kiều diễm vô
ngần.

Phượng Tri Vi nhìn gương mặt kia, lại thấy cõi lòng ngập tràn hoảng

hốt.

Ánh mắt nàng thoáng rung động, rõ ràng rung động này là vì chuyện

khác, nhưng nhìn qua đôi mắt e thẹn và mừng rỡ của Thiều Ninh lại hóa
thành hiểu lầm nghiêm trọng. Nàng ta chợt thẹn thùng hơn gấp bội, túm
bức rèm châu kia xoắn xoắn, dáng vẻ ngang ngạnh thẳng thắn ngày xưa
bổng dưng bay tuốt đến nước Trảo Oa (*).

(*) Trảo Oa: Tức đảo Java thuộc Indonesia bây giờ, ý là bay đi rất xa.

“Công chúa.” Phượng Tri Vi bấy giờ đã kịp phản ứng, khom lưng cách

rèm một quãng xa, “Không biết Công chúa hẹn gặp bên ngoài cung, ngoại
thần không dám vượt rào… Xin cáo từ.”

Nói rồi đi thẳng, bước chân rất nhanh, lập tức nghe một tiếng kêu khẽ

khàng sau lưng: “Ngươi… Ngươi đứng lại. Đứng lại cho ta!”

Chữ “người” đầu tiên còn hơi kinh ngạc, lưỡng lự và hấp tấp, chữ

“ngươi” thứ hai bắt đầu lấy lại sự ngang ngạnh và tự phụ vốn có của thiếu
nữ kia.

Phượng Tri Vi âm thầm thở dài, đứng lại, xoay người, sắc mặt có vẻ

miễn cưỡng.

“Ta tìm ngươi, vậy mà ngươi dám đi.” Thiều Ninh cũng bất chấp

ngượng ngùng, quăng rèm chạy tới, túm lấy tay áo Phượng Tri Vi.

Ngón tay nàng ta thon thon, lại sơn móng đỏ rucwj, sơn quá đậm quá

chói, đưa tay ra cứ như rỏ máu. Cố Nam Y đứng bên cạnh cảm thấy hai bàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.