HOÀNG QUYỀN - Trang 343

cũng nín thở sợ hãi. Giờ này còn không mau mau leo lên cây đại thụ khác,
Thu Thượng Kỳ sợ một khi mình rớt đài bỏ mạng, để lại một gia nghiệp
lớn nhường ấy, thì họ biết xoay sở thế nào? Cho nên mới ra sức giao hảo,
trông chờ Nguỵ tiên sinh niệm tình xưa nghĩa cũ, tương lai sẽ để mặt nhiều
hơn đến Thu phủ.

“Thế thúc yên tâm.” Phượng Tri Vi thành khẩn nói, “Thu phủ chính là

nhà cháu, con em Thu phủ đều là huynh đệ của cháu. Hễ cháu còn, thì họ
cũng còn.”

Lại lấy ra một túi gấm, đặt vào tay Thu Thượng Kỳ: “Thế thúc đến

sông Xương Thuỷ ở thảo nguyên gần biên cảnh thì hãy mở nó ra.

Thu Thượng Kỳ cả mừng – Nguỵ Tri thông minh, khắp triều đều biết,

đây ắt là túi gấm chứa diệu kế! Ông ta vội vàng trân trọng cất túi vào ngực,
rồi lưu luyến từ biệt Phượng Tri Vi.

Đại quân xuất phát, thăm thẳm đường xa, cuối cùng khi gần đến biên

cảnh cách xa nghìn dặm, Thu Thượng Kỳ không nén nổi tò mò, lén mở túi
gấm.

Sau đó hai mươi vạn đại quân chợt thấy chủ soái nhà mình hét to một

tiếng, miệng trào máu tươi, ngã xuống khỏi lưng ngựa.

Gió cuốn theo mẩu giấy nhỏ trong túi gấm thong thả bay lên, rồi rơi

vào lòng sông Xương Thuỷ. Nét chữ thanh tú trên mẫu giấy từ đó bị chôn
vùi, không ai còn được thấy.

“Thu ơhur chính là nhà cháu, con em Thu phủ là huynh đệ của cháu,

phu nhận cậu là mợ cháu, cậu là cậu cháu, từ nay về sau những gì của cậu
cũng là của cháu, chúc mừng chúc mừng, đa tạ đa tạ.”

“… Phượng Tri Vi cúi lạy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.