HOÀNG QUYỀN - Trang 349

Mặt đất ngổn ngang những chén bát ly tách rơi vỡm rơi xuống cùng

lúc còn có bảy cái răng máu me đầm đìa. Bảy người, bảy cái răng cửa,
không thiếu cái nào.

Tiếng kêu la rền rĩ hoà vào nhau, Phượng Tri Vi chớp chớp mắt ra

chiều vô tội, bấy giờ mới nói nốt nửa câu còn lại, “… mấy tháng trước.”

Cố Nam Y đứng giữa đống mảnh vỡ và máu tươi, y ngại bẩn, bèn bình

tĩnh giẫm chân lên người bảy bà thím vừa ngã xuống mà đi…

Thế là An đại nương vừa mới bò lên được một nữa, giơ ngón tay run

rẩy định mắng Phượng Tri Vi, thì mắt đã trợn trừng, tiếp tục bị giẫm ngã
xuống…

Thế là có ba bà hầu bị giẫm bẹp ngực…

Phượng Tri Vi cười khẽ bước lại gần, ống tay áo phất phơ bước qua

mấy bà hầu nằm la liệt dưới đất, tiện chân lua nước trà dính trên giày lên
mặt An đại nương, động tác tinh tế ôn nhu, lau cực kỳ cẩn thận, lau hết mặt
phải rồi sang mặt trái, lau mặt giày lại lau đến đế giày, vừa lau vừa điềm
đạm nói: “Thím xem, ngáng đường là không đúng đâu, nằm xuống ngáng
đường lại càng không đúng, chó ngoàn cũng không ngáng đường như thế,
còn không mau đứng lên? Khách quý của phu nhân còn đang chờ thím
dâng điểm tâm đó.”

“Ngươi…” An đại nương giận đến xanh cả mắt, nghiêng đầu hùng hổ

cắn mũi giày nàng; tiếc là mũi giày Phượng Tri Vi đều động bông, làm sao
cắn nổi. Phượng Tri Vi mỉm cười nhìn bà ta, thừa cơ đá mũi chân, hàm răng
An đại nương cắn “phập” phải đầu lưỡi máu lại tuôn ra xối xả.

Phượng Tri Vi bình thản nói: “Chúc mừng đại nương. Lãi từ cái tát

kia, thím đã trả đủ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.