HOÀNG QUYỀN - Trang 348

cuối biển mây nhìn xuống chúng sinh hối hả ngược xuôi, thấy sao mà nực
cười.

Cảm giác này khiến người ta hiểu ra, nàng không giận chỉ vì chuyện

này không đáng để nàng giận.

An đại nương giật mình ớn lạnh, bỗng nhớ lại ánh mắt của Phượng Tri

Vi khi bị bà ta tát một cái, nhớ lần đó nàng cũng mỉm cười rất đỗi dịu dàng
như thế, rồi đi lướt qua người bà ta, ghé tai nói một câu khiến bà ta rơi vào
ác mộng mấy đêm liền.

Bà ta hơi rụt người lại, nhưng thấy sau lưng Phượng Tri Vi không có

tuỳ tùng, nhớ lại sau khi Phượng Tri Vi ra đi cũng không nghe ai kể về tình
cảnh của nàng, lá gan lập tức to lên, cười nhạt: “Đúng là không có phép tắc
gì cả, đứng đó ngàng đường làm gì? Đừng để chúng ta trễ giờ dâng điểm
tâm cho khách quý của phu nhân!”

“Phải rồi, đứng đó ngáng đường làm gì?” Phượng Tri Vi cười khẽ,

nghiêng đầu bảo Cố Nam Y vẫn không hề nhúc nhích, “Này, thiếu gia, có
người vừa mắng tôi.”

Cố Nam Y nhìn sang với ánh mắt nghi ngờ - xin thứ lỗi cho Cố thiếu

gia, y thật sự chưa từng nghe kiểu chửi người văn vẻ câu nào câu nấy sắc
lẻm như dao trong những nhà giàu. Trong nhận thức của y, phải chỉ tay vào
mũi hay động đao kiếm mới là thái độ gây hấn, mới cần bị xử lý.

Phượng Tri Vi ghé vào tai y, nói: “Bọn họ đã tát tôi một cái…”

Lời còn chưa dứt, Cố thiếu gia đã đột ngột hành động, lướt vèo tới.

Đám người An đại nương chỉ cảm thấy cái bóng màu xanh nhoáng lên
trước mắt, thì đã nghe một tràng bôm bốp liên thanh, rồi trên má đau đớn
đến bỏng rát.

“Rầm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.