HOÀNG QUYỀN - Trang 400

Ninh Dịch tiện tay giơ ngang cùi chỏ đặt lên vai nàng, dồn sức nặng

nửa cơ thể lên bờ vai đó. Phượng Tri Vi nhíu mày, mày còn chưa nhíu xong
đã lập tức nở một nụ cười theo thói quen.

Ninh Dịch nhìn nàng có vẻ buồn cười, cô gái bé nhỏ này hình như đã

quen trưng ra bộ mặt tươi cười mọi nơi mọi lúc, cười đến không thương
hồng trần, cười đến không sờn mưa gió, cười đến nỗi cuối cùng bản thân
cũng không biết đâu mới là vẻ mặt chân thực của mình.

Cuộc đời này nàng phải đeo tấm mặt nạ ấy, sống đến cuối đời sao?

Y đột ngột vươn tay ra, bóc đi tấm mặt nạ của nàng, ngón tay nhè nhẹ

xoa lên chân mày nàng, nói: "Nhíu lại nào, nhíu lại nào."

Phượng Tri Vi dở khóc dở cười nhìn y - đúng là kẻ điên, người ta đều

xoa lên vết nhăn giữa hai chân mày, còn y thì hay rồi, lại muốn nàng nhíu
mày.

"Chẳng phải người đã nói còn có việc sao, đi nào đi nào." Điện hạ

không thích xem nàng cười giả lả, nàng cũng cảm thấy giả vờ rất mệt, liền
đeo lại mặt nạ, dứt khoát đẩy y ra, "Không tiễn không tiễn."

Ninh Dịch cúi mặt, một lọn tóc đen rủ xuống giữa đôi mày, tôn lên da

thịt như tuyết đôi mắt mơ màng, tăng thêm mấy phần quyến rũ, ghé tai
nàng thì thào cười nói: "Ta biết, cô chỉ nhăm nhe muốn tiễn ta đi sớm."

“Vương gia cứ đùa." Phượng Tri Vi nghiêng đầu hất tóc, tránh né đôi

môi gần trong gang tấc của y, sắc mặt cố gắng tỏ ra tự nhiên, "Vi thần hận
không được ngài ngày ngày giá lâm tệ phủ, tặng cho vi thần thêm vài nếp
nhăn giữa chân mày." 

Ninh Dịch nhìn nàng, mỉm cười không nói, đi đằng trước. Hai người

trở lại ngôi đình, Phượng Tri Vi bất ngờ thấy Thập hoàng tử Ninh Tế nghe
đâu đã "say rượu đi ngủ", mặt mũi đỏ gay tiếp tục uống rượu trong đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.