HOÀNG QUYỀN - Trang 440

Hai người chui ra khỏi địa đạo, ngồi vào trong phòng. Căn viện vô

cùng yên tĩnh, Phượng Tri Vi đã sớm căn dặn Thu phu nhân, lấy cớ Phượng
tiểu thư mắc bệnh sởi không được ra gió để không cho ai khác bén mảng
đến gần Tụy Phương trai.

Thu phu nhân không phái nha hoàn sang, nha hoàn trong Thu phủ

cũng không muốn đến nơi này hầu hạ. Trong mắt các cô, Phượng Tri Vi
vẫn là đứa con gái thấp hèn của người phụ nữ bỏ nhà trốn đi, không có địa
vị như ngày nào. Chẳng qua không hiểu vì sao lại được phu nhân đối xử tử
tế, tạm thời cấp cho nàng một căn viện mà thôi.

Phượng Tri Vi cũng chẳng thèm để ý mấy chuyện này, nàng bất chấp

nguy hiểm và phiền toái để trở về Thu phủ, ngoại trừ hy vọng có thể chăm
nom Phượng phu nhân, thì mục đích chủ yếu vẫn là nơi ở của Ngũ di
nương.

Lần đó khi nàng giở trò khiến Ngũ di nương rơi xuống hồ băng, trong

phút hấp hối ả ta đã để lộ ra sức lực và phản ứng hết sức kỳ quái. Lại thêm
sự xuất hiện của Ninh Dịch, khiến lòng nàng trước sau vẫn tồn tại một tia
nghi hoặc.

Tìm tòi tỉ mỉ trong phòng một lượt mà không thu hoạch được gì,

Phượng Tri Vi nhíu mày, ngồi tựa lưng vào giường với vẻ chán nản.

Vừa tựa lưng, nàng chợt cảm thấy sau lưng hình như có gì đó, quay

người lại xem thì thấy một móc câu vàng dùng để buộc màn lấp ló dưới
tấm đệm giường.

Nàng ngồi dậy, lấy móc câu vàng ra, đầu trên cái móc là một miếng

bạch ngọc chạm rỗng một nửa. Hình dáng miếng bạch ngọc trông rất đặc
biệt, nổi lên hai gò hồng hào bóng bẩy, trên đỉnh phơn phớt hồng, trông đẹp
đẽ mà quyến rũ, tất giống mấy món dụng cụ thô tục để trợ hứng trong khuê
phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.