HOÀNG QUYỀN - Trang 457

chùy vàng nhẹ nhàng khéo léo bị xẻ ra, hai khối cầu biến thành bốn.

Rồi y tung cước đá bay chùy vàng, uể oải quay lưng.

Bất thình lình, Tam Chuẩn nhanh tay nhặt nửa khối chùy rơi trên mặt

đất, gầm lên giận dữ rồi tiếp tục lao bổ tới.

Cố nha hoàn không thèm ngoảnh đầu lại, tung một cước đá gã về, ánh

đỏ lóe lên, bốn mảnh biến thành tám mảnh.

Tam Chuẩn lăn một vòng trên đất rồi đứng lên, túm một trong tám

mảh chùy, lại nhào lên.

Cố nha hoàn lại đá, một trong tám mảnh chùy biến thành vụn vàng

bay đầy trời.

Tam Chuẩn ngã lăn ra đất, rụng vài cái răng, nhổ “phì” hết răng gãy

ra, Có một chiếc lung lay vướng víu, gã thò tay vào miệng nhổ mạnh, hung
hăng giẫm nát dưới chân, rồi lập tức túm lấu cái ghế đá bên cạnh, “hây da”
một tiếng, lại nghiêng nghiêng ngả ngả nhào tới.

“Đủ rồi!” Hách Liên Tranh cầm chén trà ném ra, gầm lên, “Tam

Chuẩn, đủ rồi! Thua thì thua!”

“Không!” Giọng Tam Chuẩn còn đanh thép hơn gã, “Tôi có thể thua,

có thể chết, nhưng chủ nhân lừng lẫy thảo nguyên của tôi không thể gọi
một nữ nhân Trung Nguyên là tiểu di!”

Gã nhào lên, ghế đá nhắm thẳng vào đầu mà nện xuống. Cố Nam Y

thoáng xoay cánh tay, ghế đá và đầu Tam Chuẩn đồng thời bị kẹp dưới nách
y, Y gập cánh tay, ghế đá thành tro, giữa lớp bụi mù mịt ập thẳng vào mặt,
Tam Chuẩn phun ra một ngụm máu, sau đó bị Cố nha hoàn quảng xuống
mặt đắt như quảng một cái túi gai rách rưới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.