HOÀNG QUYỀN - Trang 60

Lại nghĩ rõ ràng y đi phiêu kỹ với một đám vương tôn công tử, hành

động cử chỉ cũng tự do tùy ý, nhưng không hiểu vì sao nàng vẫn cảm thấy
không ăn nhập.

Nàng bận luôn tay, lúc quay lưng rời đi cứ cảm thấy sau lưng có ánh

mắt lướt qua, rồi dán vào mình đầy vẻ dò xét, nhưng từ đầu đến cuối nàng
vẫn tỉnh bơ, cũng không ngoái lại một lần về hướng đó. 

Nàng dồn sự chú ý vào mâm tiệc, bởi sắc mặt của Nhân Nhi rất khó

coi, luôn nháy mắt ra hiệu với nàng không biết vô tình hay cố ý. Ngồi bên
cạnh cô chính là cái gã gầy gò xanh xao mặc áo vàng kia, ánh mắt gã đục
ngầu, thoạt nhìn có vẻ không ổn cho lắm.

Phượng Tri Vi không định lo chuyện bao đồng, chỉ vờ như không thấy

- phận gái phong trần khó tránh cảnh chạm mặt đủ loại khách khứa kỳ
quặc, ứng phó với bọn họ là chuyện bắt buộc đối với các cô, không phải
nghĩa vụ của nàng.

Rượu quá ba tuần, ai nấy đều đã ngà ngà say. Có vài người dẫn cô

nương ra ngoài, Nhân Nhi cũng bị gã công tử bột kia dẫn ra ngoài. Mọi
người nhìn theo bóng lưng họ, ánh mắt đều có vẻ quái lạ.

Nhân Nhi bị gã kia ôm trong lòng, liên tục ngoái dầu, ánh mắt thê

thảm và van nài, tựa như đang kiếm tìm ai đó có thể giải vây cho mình,
nhưng mọi người đều nhìn lảng sang chỗ khác.

Phượng Tri Vi nhíu mày, bàn chân vẫn không hề nhúc nhích. Nàng cứ

có cảm giác, chỉ cần người ấy ở đây thì tốt nhất mình đừng nên phô trương.

Nhưng khi hai người kia ôm nhau bước qua bên cạnh nàng, dưới vạt

áo mở hờ của Nhân Nhi, một vệt đỏ thẫm bầm tím in trên làn da trắng như
tuyết bỗng rơi vào tầm mắt nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.