HOÀNG QUYỀN - Trang 65

Nhân Nhi chấn động, nói không nên lời, chỉ biết tái mặt lùi lại vài

bước, y phục cũng quên mặc. Phượng Tri Vi tốt bụng giúp cô sửa sang lại
cho ngay ngắn, nhân thể gỡ một cái túi từ thắt lưng cô, bỏ của quý kia vào
đó.

Rồi nàng cầm cái túi đựng của quý huơ huơ trước mặt gã.

"Ngươi... Ngươi..." Gã công tử kia thở hồng hộc, bị khí thế hùng hồn

mà ung dung bình thản của Phượng Tri Vi áp đảo, vừa đau lại vừa sợ, run
rẩy đến độ nói không trọn câu.

"Tôi rất ổn." Phượng Tri Vi mỉm cười, "Nhưng ngài lại không ổn cho

lắm."

"Ngươi... Ta muốn giết ngươi..." Đối phương run rẩy, giọng nói khàn

khàn thoát ra qua kẽ răng, từng câu từng chữ đều nghiến răng căm hận, "Ta
muốn lột da ngươi! Đánh gãy... xương ngươi! Bắt cả nhà ngươi... nghiền
xương ra thành tro..."

Phượng Tri Vi không đoái hoài đến gã, quay lưng hạ giọng hỏi Nhân

Nhi mấy câu, sau đó mỉm cười.

Nàng mỉm cười bình thản, cầm cái túi đựng bi như cầm một đóa hoa,

khẽ khàng nói: "Chẳng hay nếu Lý Học sĩ mà biết đứa cháu độc đinh ba đời
của mình đi phiêu kỹ đến mất đường nối dõi, thì sẽ nghĩ sao nhỉ?"

Kẻ kia run rẩy, sắc mặt tái mét, nghĩ đến ông nội nghiêm khắc nhà

mình, chân gã lại mềm ra một chút.

"Chẳng hay mấy vị Ngự sử trong triều chơi thân với Lý Học sĩ, nếu

biết Học sĩ đại nhân trị gia không nghiêm, thằng cháu quý hóa đi phiêu kỹ
bị hoạn, thì có đích thân thỉnh cầu bệ hạ giúp Lý Học sĩ quản thúc hay
chăng?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.