HOÀNG QUYỀN - Trang 67

được, thì chí ít khi ngài lìa đời cũng được toàn thây. Triều đình Thiên Thịnh
chúng ta kị nhất là hạ táng thi thể không toàn vẹn, di họa đến chín đời đó!"

"Ơ... um..." Lý công tử đờ đẫn lấy tay bụm háng. Gã chảy máu không

nhiều, cũng may Phượng Tri Vi tay nhanh dao bén hạ thủ chuẩn, nên dù gã
đau muốn chết nhưng không nguy đến tính mạng, chỉ thấy hoa mắt chóng
mặt, lại càng mù mờ khó hiểu ẩn ý của Phượng Tri Vi.

"Tôi bảo này... Ngài hãy quay về, an phận một chút, kiếm cớ du học

rời kinh, đi tìm danh y cũng được mà đi du sơn ngoạn thủy cũng tốt, dù sao
từ giờ trở đi coi như ngài không quen chúng tôi, chúng tôi cũng không biết
ngài." Phượng Tri Vi lắc lắc cái túi kia trước mặt gã, "Chờ ngài rời kinh,
nhờ người gửi một bức thư, tôi sẽ bán lại cái của quý này cho ngài, bảo
toàn thanh danh và thi thể sau khi lìa đời cho ngài. Ngài thấy sao?"

Cắt bi người ta, rồi bán lại cho người ta...

Lý công tử xúi quẩy hai mắt trợn trắng, lập tức ngất xỉu, bị Phượng Tri

Vi tát bôm bốp lên mặt cho tỉnh, sắc mặt xám ngoét. Sau một lúc ngẩn ngơ,
hiểu ra hôm nay mình không mang hộ vệ, kiểu gì cũng thiệt thòi. Dù ngày
sau có phái người giết phứt tiểu tử này đi, nhưng chỉ cần nó vứt bừa hòn bi
kia vào xó nào đấy và kể chuyện này ra, thì không những gã không sống
nổi trên đời nữa, mà Lý gia cũng khó tránh khỏi tai họa.

Dù sao đi chăng nữa, bi của gã đã bị nặn ra, đây là chuyện thật rành

rành, là cái thóp vĩnh viễn không xóa nổi, cố lấp liếm cũng khó tránh khỏi
bị người ta phát hiện. Chuyện duy nhất gã có thể làm bây giờ chính là lập
tức rời kinh tìm danh y rồi mua lại bi của mình, chí ít cũng phải gom đủ bộ
phận trên người.

"Bao nhiêu bạc..." Ánh mắt gã dại ra.

"Cũng không nhiều lắm." Phượng Tri Vi cười hết sức thản thiện, "Tiền

công vất vả ba nghìn lượng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.