HOÀNG QUYỀN - Trang 681

ngươi trải đời, cũng dễ nhận một chức danh thực, cho ngươi tự tay chọn
lựa.”

Phượng Tri Vi giật mình, không ngờ Hoàng đế lại hào phóng đến vậy.

Nói thế tức là cho phép nàng bồi dưỡng thực lực của bản thân, đã nói đến
nước này mà còn từ chối ắt gặp họa, bèn vội vã quỳ xuống tạ ơn: “Thần
tuân chỉ.”

“Đợi tẫm lựa chọn một bộ phận thị vệ Trường An theo ngươi đi Hoàng

Hải, tiểu tử Yên gia kia cũng về cùng với ngươi.” Thiên Thịnh đế nói,
“Hoàng Hải còn xảy ra nhiều chuyện, ngươi hãy lập tức lên đường, dù sao
ngươi ở Đế Kinh cũng không có người nhà phải từ biệt.”

Phượng Tri Vi lại đờ người, đành phải vâng dạ. Nghĩ đến chuyện mình

không kịp từ biệt mẹ, cũng không kịp lôi đệ đệ ra khỏi đại lao bộ Hình,
đành phải đưa mắt ra hiệu cho Ninh Dịch. Ai ngờ kẻ kia làm như không
hiểu, chỉ mỉm cười với nàng, cười đến độ mặt mày nở hoa, khiến người
xem cũng hoa mắt luôn.

Cười cái quái gì mà cười! Trông như kẻ si tình! Phượng Tri Vi rủa

thầm, nhưng cũng thấy mình may mắn- đi xa nhà, được tự do, không cần
phải thấy nụ cười mê hồn của Sở vương điện hạ trong bất cứ hoàn cảnh
nào, rất tốt.

Xưa nay lệnh vua đã yêu cầu ra đi trong ngày, thì chậm một canh giờ

cũng là kháng chỉ. Phượng Tri Vi không kịp quay về Thu phủ, một mặt vội
vã viết thư ngay trong xe ngựa báo cho Phượng phu nhân biết việc này, nói
rõ chuyện Hoàng Hải rồi lại nhắc đến chuyện rời kinh, Phượng Họa đã nhờ
người chiếu cố, xin cứ yên tâm; một mặt phái người đi báo tin cho Cố Nam
Y và viết thư báo tin cho Yên Hoài Thạch chạy ra cửa thành, chọn ra mấy
người tích cực như Diêu Dương Vũ. Diêu Dương Vũ vẫn luôn bất mãn,
đinh ninh mình nhiều lần đắc tội Ti nghiệp đại nhân, chuyện tốt lần này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.