HOÀNG QUYỀN - Trang 687

“Chỉ là phòng xa thôi.” Ninh Dịch bình thản nói, “Kinnh doanh bấy

lâu, năm nào cũng bổ sung binh lính, tướng lĩnh dưới trướng đa phần là đệ
tử thân tín bản địa, bây giờ ai mà không biết thực lực của Mân Nam Tướng
quân Thường Mẫn Giang này rốt cuộc đến đâu. Kim Khải Hưng được phái
đi thay chức Mân Nam Tướng quân cũng không đủ tư cách để khuất phục
hắn, không phái một khâm sai đủ phân lượng đi, đến lúc đó lỡ đâu gặp
chuyện bất trắc lại không đấu lại được.”

‘Ngài đi rồi, chuyện trong kinh biết phải làm sao?” Phượng Tri Vi

không hề cảm thấy giờ là thời cơ tốt để Ninh Dịch rời khỏi Đế Kinh.

“Lão nhị đến chỗ rừng núi xa xôi, lão thất vừa mới bị bệ hạ phái đi

Giang Hoài đạo tiếp nhận công việc còn dang dở của lão ngũ lúc trước, bây
giờ bên cạnh bệ hạ chỉ để lại lão thập.” Ninh Dịch không tỏ ra quá ưu tư,
“Không sao đâu.”

Không ngờ Thiên Thịnh đế lại phái hết những đứa con đã trưởng

thành đi làm ngoại sai, nhưng nếu là vậy thì chẳng trách Ninh Dịch đồng ý
rời kinh. Chỉ cần có mặt Hồ Thánh Sơn và Tân Tử Nghiễn, phe Sở vương
sẽ không xảy ra chuyện gì, người ở lại trong cung lại là lão thập từ nhỏ đã
thân thiết với y, hậu phương không có gì đáng lo.

Phượng Tri Vi lại nghĩ đến một vấn đề, cười nói: “Bệ hạ thật yên tâm

về sức khỏe của mình, sao ông ấy không nghĩ mình tuổi cao sức yếu, lại
trải qua cơn bệnh nặng, lỡ xảy ra chuyện gì, các con đều ở xa tít ngoài Đế
Kinh, thì biết làm sao được?”

“Có lẽ ông ấy cảm thấy, các con vắng mặt thì mình có thể sống lâu

hơn một chút.” Ninh Dịch trả lời không hề kiêng kị, ánh mắt toát ra vẻ lạnh
lẽo.

Phượng Tri Vi cười, trong tay áo đã nghe tiếng chít chít, kế đó cổ tay

áo khẽ rung, hai con vật vàng óng ả chui ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.