HOÀNG QUYỀN - Trang 691

Tiếc thay Phượng Tri Vi xưa nay không phải hạng tầm thường, nàng

không hoa mắt cũng chẳng chóng mặt, không thèm liếc mỹ nhân say rượu
lấy một cái, mỉm cười nhấc bình rượu trên nhãn đề “Bán Giang Xuân”, mà
thật ra là liệt tửu “Tam Nhật Túy” chốn đại mạc lên ném đi, phủi phủi tay,
gọi tên khờ nhà nàng.

“Phấn đào!”

Cố thiếu gia phiêu diêu lướt xuống khỏi trần xe, nhấc Sở vương điện

hạ cao quý lên. Trong ánh mắt sửng sốt của mọi người, y sải bước xuống
cuối đoàn xe, tìm một cỗ xe ngựa chở hàng thoạt nhìn cũ nát nhất, rồi nhét
điện hạ vào trong.

Mọi người kinh ngạc đến rớt cằm còn đang sững sờ không hiểu Sở

vương điện hạ mọc từ đâu ra, lại sửng sốt vì sao điện hạ bị đối xử như thế,
thì đằng kia Phượng Tri Vi đã nhoài người ra hô về phía xa: “Cố huynh, đó
là Sở vương điện hạ, không thể thất lễ…”

Nàng hết giậm chân lại gọi lớn, vẻ sốt ruột hiện rành rành trên mặt. Cố

thiếu gia đứng vững vàng trên nóc xe, nhẩn nha ăn hồ đào phần mình, mãi
đến khi cảm thấy Phượng Tri Vi diễn hơi quá lố, mới bắn vèo ra một cái vỏ
hồ đào.

Phượng Tri Vi vội rụt người về, nằm xuống uống rượu.

Mọi người giật mình, à té ra không phải Ngụy đại nhân càn rỡ, cũng

phải thôi, gã hộ vệ võ công siêu phàm của hắn nghe đâu ngay đến Thái tử
cũng dám đánh, ai mà ngăn nổi chứ? Họ bèn vội vàng lao lên giải cứu Ninh
Dịch ra khỏi đó.

Hách Liên Tranh chạy tới, mừng rỡ khôn xiết đẩy mọi người ra, “Để

ta! Để ta!” rồi kệp cứng lấy điện hạ cao quý, cười hì hì đưa y lên cỗ xe
ngựa thứ hai, không đặt lên ghế ngồi mà lại ra sức nhét y xuống sàn xe bên
dưới ghế ngồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.