HOÀNG QUYỀN - Trang 71

"Rồi sẽ phải về thôi." Phượng Tri Vi đáp rất thật thà, "Tôi không hợp

làm quy nô."

"Vậy vì sao phải ẩn thân nơi kỹ viện?" Nam tử đưa mắt nhìn quanh,

"Cái chốn nhơ nhớp này, ngày sau cô phải làm sao để trở về?"

"Tìm hy vọng trong tuyệt vọng." Phượng Tri Vi mĩm cười bất đắc dĩ,

"Thu phủ có nghĩ nát óc cũng không ngờ tôi sẽ đến nơi này, vào đây còn
hơn là xuất đầu lộ diện kiếm sống bên ngoài cho Thu phủ được dịp nắm
thóp. Vả lại gái phong trần rất có nghĩa khí, so ra còn đáng tin cậy hơn
người thường."

"Cô có thể đến am ni cô ở tạm."

"Các hạ cũng là nhân sĩ ở kinh sư, lẽ nào không biết am ni cô chẳng

qua cũng chỉ là sân sau của mấy nhà giàu có?" Khóe môi Phượng Tri Vi vẽ
lên một nụ cười nhàn nhạt, "Xét về độ nhơ nhớp cũng chẳng thua gì kỷ
viện, một khi bước vào, có lẽ trọn đời tôi cũng không thoát ra nổi."

Nàng than khẽ, "Tôi chỉ là phận nữ nhi yếu đuối, số phận lênh đênh

như bèo trôi, bản lĩnh lớn nhất cũng chỉ là bảo vệ bản thân chu toàn."

Nam tử không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Ánh mắt y in trong mắt

nàng, nhìn thấu sự sắc sảo mà thiếu nữ kia ra sức thu vào, nhìn thấu trí tuệ
khó che giấu của nàng.

Xung quanh không hiểu sao vẫn chưa có ai đi ngang qua, ngay cả

tiếng chim hót líu lo không ngớt cũng chẳng còn nghe thấy. Gió thổi sao
mà âm thầm, hoa nở sao mà lặng lẽ, hơi thơ... nín lặng đến vô thanh.

Một lúc lâu sau, nam tử mới nâng ống tay áo, uống cạn ly rượu, mỉm

cười với nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.