HOÀNG QUYỀN - Trang 721

Thuần Vu Mãnh giật mình, hồi lâu mới lắc đầu nói: "Trông huynh khí

chất còn cao quý hơn vương tôn công tử, vậy mà hành sụ lại nhỏ nhặt hơn
con nhà nghèo."

Ninh Dịch nằm trên lưng hắn thoáng ngoái đầu, liếc nhìn Phượng Tri

Vi, đột ngột hỏi: "Ngươi bị thương à?"

Phượng Tri Vi nhíu mày, thầm nghĩ ngươi bị lửa thiêu phát ngốc rồi à,

ta một thân đầy thương tích, nào vết trầy vết bỏng vết đập, đến bây giờ
ngươi mới thấy sao?

"Đừng lề mề nữa, chúng ta ra ngoài trước đã." Thoát khỏi đám cháy rẽ

vào đường nhỏ, Phượng Tri Vi đánh kí hiệu trên cây cối ven đường rồi nói,
"Nếu phải lên núi Kị Dương, thì trưóc hết phải chuẩn bị chút lương khô từ
dưới chân núi. Lưng chừng núi trước mặt có một thôn nhỏ, chúng ta đến
xin ngủ trọ, nghỉ ngơi một lát. Đối phương không lường được chúng ta sẽ
chạy vào núi, nơi đó hẳn là an toàn.”

Người ta có câu ngắm núi chạy chết ngựa(*), sơn thôn kia thoạt nhìn

nằm ngay trước mắt, thế mà ba người đi mãi đi mãi, đi đến nửa đêm rạng
sáng khi trời tối nhất mới gõ được cửa một nhà thợ săn.

(*) Tức là nhìn lên đỉnh núi thì thấy gần, nhưng chạy được đến đó lại

rất xa, nghĩa bóng là mục tiêu nhìn có vẻ đơn giản nhưng đạt được lại là
vấn đề lớn.

"Lão trượng, ba huynh đệ cháu ra ngoài du ngoạn, đại ca ngã trật chân,

xin lão trượng hãy làm ơn làm phước cho ba người chúng cháu ngủ nhờ
một đêm với."

Người miền núi chất phác, ông lão ra mờ cừa lập tức cười ha ha:

"Bước ra khỏi cửa ai mà không gặp khó khăn, vào đi, vào đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.