HOÀNG QUYỀN - Trang 722

Phòng nhỏ đơn sơ mà ấm cúng, ba người vất vả bôn ba trong máu lửa

thâu đêm, đến giờ đều cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Ông lão rót nước trà
màu vàng sậm, Thuần Vu Mãnh khát khô cả cổ, bưng lên uống cạn một hơi.
Phượng Tri Vi lại vội vàng lấy từ trong tay áo ra một hạt đậu bằng vàng,
đưa cho ông lão kia, nói: "Đại ca cháu rơi xuống nước, xin nhờ lão trượng
tìm một bộ y phục cho huynh ấy thay."

"Nhà ở miền sơn cước không có y phục đẹp, để ta đi tìm một bộ đồ

sạch sẽ cho cháu." Ông lão cười ha hả đáp, quay lưng đi tìm y phục.
Phượng Tri Vi đưa chén nước cho Ninh Dịch, Ninh Dịch vẫn nhắm nghiền
hai mắt, bình thản nói: "Không uống."

"Quý khách cảm thấy màu nước này không sạch chứ gì?" Ông lão kia

cầm một bộ đồ vải tiến lại, cười nói, "Trong đó là nước rễ hồng đằng chỉ
mọc ở núi Kị Dưomg ta, uống vào bố máu an thần, là loại nước tốt, mỗi tội
trông không được đẹp thôi."

Phượng Tri Vi cười bảo: "Đại ca cháu khó ở trong người, huynh ấy

không uống thì cháu uống." Chén trà đă đặt lên miệng,nàng chợt nhớ ra
một chuyện, bèn hỏi: "Xin hỏi lão trượng, muốn đến bến đò Qua Diệp thì
phải đi đường nào?"

"Quý khách muốn đến bến đò Qua Diệp thì sao phải đi qua đây?" Ông

lão kia kinh ngạc nói, "Nó nằm ở hướng ngược lại."

Phượng Tri Vi yên tâm, “ờ” một tiếng, đang định uống nước thì chợt

cảm thấy buồn nôn, thầm biết mình kao lực quá độ, nội thương từ một
chưởng trước đó đã phát tác, không muốn nôn trước mặt Ninh Dịch, liền
nói: “Phiền lão trượng thu xếp cho huynh đệ chúng cháu một chỗ ngủ, ở
đâu cũng được, có chỗ nằm là tốt rồi.”

“Còn một gian phòng trống, các cháu chan nhau một chút có sao

không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.