HOÀNG QUYỀN - Trang 757

“Các vị định làm gì thế?” Nàng nhướn mày lạnh lùng hỏi, “Huynh đệ

ta đi chơi núi, sơ ý trượt chân, đến ngôi chùa cổ này trú mưa, tuy quấy
nhiễu đến các vị, nhưng các vị cũng đâu cần phải chỉ kiếm vào chúng tôi
chứ?”

Vừa rồi nàng đã để lộ kiếm, muốn giả làm thường dân cũng không

được nữa, chi bằng trực tiếp dùng giọng điệu giang hồ, xem ta thân phận
này cũng khá gần đối phương.

Đối phương có mười hai người, đều mặc áo vải nền xám viền xanh,

mặt mày sắc sảo, tựa như dân giang hồ thuộc một môn phái nào đó. Nghe
nàng nói vậy, người dẫn đầu lạnh lùng nói: “Tấm áo tơi này là kiểu người
miền núi thường dùng, nếu ngươi gặp một hộ dân miền núi mượn áo tơi, thì
tại sao không nghỉ lại trong nhà người ta, mà còn chạy đến ngôi chùa tàn tạ
này trú mưa?”

Câu này như trúng vào chỗ hiểm, Phượng Tri Vi thầm kinh hãi, đang

suy nghĩ xem phải trả lời ra sao thì Ninh Dịch đã cười bảo: “Người miền
núi đó chỉ có một gian phòng nhỏ, trong phòng bốc mùi nồng nặc, huynh
đệ chúng tôi không ngửi nổi mùi này, thà đi tìm chỗ khác còn hơn.”

Người dẫn đầu thấy hai người tuy mặc áo vải tầm thường, nhưng quả

thực có khí chất cao quý ung dung như con em thế gia, những lời này nghe
cũng đáng tin, sắc mặt đã có phần do dự. Phượng Tri Vi liền đưa tay đẩy
kiếm của bọn họ ra, cười nói: “Đều là đồng đạo võ lâm, gặp nhau cũng là
duyên phận, cớ sao phải nói chuyện bằng đao kiếm chứ?”

Mi tâm người kia lướt qua chút căm ghét, thầm nghĩ hai thằng công tử

các ngươi học chút công phu thô thiển của võ sư tại nhà, cũng dám mặt dày
nói mình là người trong võ lâm.

Hắn nhíu mày quan sát hai người, bấy giờ trên mặt hai người đều dính

máu lẫn bùn cố ý không lau đi, nhưng vẫn nhìn ra dung mạo. Ánh mắt hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.