HOÀNG QUYỀN - Trang 759

“Huynh đài nghỉ đêm trong chùa cổ, mai còn muốn đi đâu?” Mười hai

người tản ra, ai nấy đều tự châm lửa tìm chỗ nghỉ ngơi, không biết là cố ý
hay vô tình mà chúng vẫn bao vây hai người vào giữa. Phượng Tri Vi vờ
như không hề nghe thấy, vẫn cười hì hì hàn thuyên.

“Vào núi.” Thủ lĩnh kia tỏ thái độ không muốn nói nhiều với nàng.

Ngôi chùa cổ hoang tàn, bám đầy bụi bặm, cáo hoang chuột đất bị

tiếng người nói kinh động, chạy trốn tứ tung. Cơn mưa rả rích rơi trên mái
hiên, xa xa dâng lên lớp sương mù mờ mịt.

Một gã đại hán đi tới, đẩy mạnh Ninh Dịch một cái, quát: “Chó ngoan

không ngáng đường, xê ra!” Chen đến bên cạnh thủ lĩnh ngồi xuống, lấy từ
trong túi ra một cái gói giấy tẩm dầu.

Ninh Dịch thoáng lảo đảo, Phượng Tri Vi vội vàng đỡ lấy. Trong

quầng sáng của ngọn lửa, nàng thấy y không hề giận dữ, mà vẫn mỉm cười.

Nụ cười này trong trẻo mà đẹp đẽ, yếu ớt chập chờn dưới ánh lửa, như

một đóa yêu hoa lặng lẽ nở rộ trong bóng tối.

Không ai thấy nụ cười này của y, đại hán kia đang vội vã lấy đồ ăn

trong gói giấy ra, bỗng gã thủ lĩnh kia nhíu mày hỏi: “Đây chẳng phải là lá
thư chưởng môn nhận được rồi lại đột ngột mất tích sao? Ngưu Kỳ, ngươi
thật bừa bãi, dám lấy nó đi bọc đồ ăn, chưởng môn mà biết thì sẽ lấy môn
quy ra trị ngươi!”

“Thư thiếc gì chứ, có gì quý hiếm đâu.” Đại hán tên Ngưu Kỳ kia

nhếch mép cười, giũ xấp giấy bóng loáng dầu mỡ thành tiếng rào rạo, “Ra
đi vội quá, không có gì bọc thịt bò, đệ tiện tay vớ lấy một xấp giấy trên bàn
chưởng môn, dù sao chưởng môn cũng đọc nó rồi.”

Ánh mắt của Phượng Tri Vi dừng lại ở tờ giấy nằm trên cùng, trong

lòng đột nhiên chấn động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.