HOÀNG QUYỀN - Trang 8

“Cháu cũng mười lăm tuổi rồi, không thể héo mòn trong hậu viện này

được." Ngũ di nương đứng bên đống tuyết, liếc xéo nàng, "Để hôm khác
mợ bảo phu nhân tìm cho cháu một mối mà gả chồng. Cháu biết đấy, con
trai của Lưu quản sự trong tiền viện mợ thấy cũng được lắm."

Ờ rất được, học Tam Tự Kinh ròng rã năm năm trong trường tư còn

chưa thuộc.

Phượng Tri Vi vẫn giữ nguyên nụ cười, cười càng thêm dịu dàng hòa

nhã. Đôi mắt đẹp mơ mơ màng màng xoay chuyển trên làn da ngả vàng,
dần dà sinh ra vài phần diễm lệ và quyến rũ như có ánh sáng huyền ảo vờn
quanh.

Ngũ di nương liếc nàng, đáy lòng rung động... Nha đầu kia, nếu màu

da không quá kém sắc thì đúng là rất xinh đẹp, chẳng trách có người nói nó
giống người kia...

Nhưng xinh đẹp mà làm gì? Với cái xuất thân đầy tai tiếng ấy, lại còn

là con bệnh sống chẳng được mấy hồi, hồng nhan như loài hoa hư ảo, số
kiếp đã định sẽ nở rồi tàn trong bùn lầy.

Ả mỉm cười lạnh nhạt, cảm thấy hôm nay mình đã quá nhiều lời với

nha đầu kia. Nếu là ngày xưa, ả nào có lòng dạ mà để ý đến nàng? Nếu Sở
vương điện hạ không tới đây, hẹn gặp riêng ả nơi hậu viện, khiến lòng ả
lâng lâng vui sướng, thì đã chẳng thèm quan tâm đến chung thân đại sự của
nha đầu kia.

Ả vênh mặt lên, hừ một tiếng, nghĩ đến Sở vương điện hạ được xưng

tụng là đệ nhất mỹ mạo phong lưu của hoàng triều Thiên Thịnh, tưởng
tượng từ rày trở đi mình có thể bỏ lại đằng sau những ngày tháng quạnh hiu
trong Thu phủ, thì chân mày khóe mắt đã tràn đầy hớn hở, cất bước rời đi.

"Roạt..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.