HOÀNG QUYỀN - Trang 82

Trực giác mách bảo nàng quyển sách này nhất định không chỉ là một

quyển tạp văn. Nó làm từ da con nhu lông vàng mà nàng chưa bao giờ nghe
nói, cũng không biết là thú lạ ở đâu; người viết ra quyển sách này thân phận
nhất định không tầm thường, văn tự để lại đương nhiên cũng vô cùng quý
giá. Kẻ phàm phu vô tội, vì mang ngọc mà thành có tội, nàng tốt nhất đừng
mong có vật này. Tuy nhiên không hiểu vì sao, lòng nàng không nỡ rời nó
chút nào.

Mà hắc y nhân hình như không hề lo lắng, vẫy vẫy tay ra hiệu cho

nàng đi. Phượng Tri Vi cất quyển sách vào ngực áo, bỗng dưng lại ngẩn
người.

Có một khoảnh khắc nàng cảm thấy mình hơi là lạ, nhung nhìn lại

mình từ đầu đến chân cũng không phát hiện có điểm gì khác thường, đành
cười trừ rồi bước ra khỏi cửa.

Vừa ra ngoài nàng liền "ơ" một tiếng, bấy giờ mới phát hiện mình mải

mê đọc sách đến quên cả thời gian, vầng kim ô đã ngả về Tây, hoàng hôn
sắp buông xuống.

Phượng Tri Vi vội vàng chạy về theo đường tắt, nàng biết một ngõ nhỏ

dẫn ra cửa sau của Lan Hương viện.

Ngõ nhỏ khuất sau góc đường, vắng vẻ vô cùng. Phượng Tri Vi nghe

rõ cả tiếng bước chân của mình vang vọng trên nền đường lát đá gần như là
trống trải.

Giữa ngõ vắng trống trải, chợt vang lên tiếng nói chuyện rầm rì không

biết bắt nguồn từ đâu.

"Mẹ ơi, cho con một lượng bạc."

Phượng Tri Vi giật nảy mình, đây là giọng của Phượng Hạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.