HOÀNG QUYỀN - Trang 83

Nàng vội vã lách người trốn sau góc đường, nín thở, rồi nàng thấy

Phượng Hạo với mẹ đi một mạch về phía mình. Phượng Hạo liên tục làm
nũng với Phượng phu nhân, quấn lấy bà xin xỏ,"Một lượng bạc, để con đi
mua cái áo trong bằng lụa."

"Chơi đá cầu không thể mặc vải thô, mồ hôi toát ra sẽ dính vào người,

sinh mùi lạ." Phượng Hạo cười hì hì, "Tụi nó đều bảo, nếu con không thay
bộ đồ giống tụi nó thì sẽ không cho con chơi."

Đá cầu là trò chơi lưu truyền từ thời Đại Thành, nghe nói do Thần

Anh Hoàng hậu sáng tạo ra, mới đầu phổ biến trên cả nước, đến nay sau khi
cải tiến lại trở thành thú vui xa xỉ của quý tộc, một quả cầu giá trăm lượng
vàng. Với thân phận của Phượng Hạo, làm sao có thể chơi đá cầu? Mà chơi
với ai chứ?

Ánh mắt Phượng Tri Vi dừng lại nơi cánh tay mẹ và Phượng Hạo

khoác vào nhau, đáy lòng chua xót, để cho câu hỏi vừa nảy lên lại trôi đi
mất mà không nghĩ nhiều.

Nàng mím môi, đứng lẻ loi sau góc tường, nghe thấy mẹ ân cần quan

tâm đến Phượng Hạo, nghe mẹ hạ giọng bảo: "Chúng ta xuất thân thế này,
đừng có giao du vói đám công tử ấy con à..." Phượng Hạo lập tức cười nói:
"Tụi nó bằng lòng tiến cử con đến thư viện Thanh Minh, mẹ à, chẳng phải
mẹ đã nói thư viện Thanh Minh là thư viện hàng đầu trong thiên hạ sao..."

Ánh tà dương rọi vào ngõ nhỏ, chập cái bóng của hai người đã đi

khuất vào làm một. Mà cái bóng nghiêng dài của nàng in trên mặt đất, lại
cách họ một đường ranh giới, xa tít tận chân trời.

Phượng Tri Vi ôm cánh tay, hơi lạnh vào cái đêm bị đuổi ra khỏi Thu

phủ lại ùa về. Trong ánh nắng chiều đâu xuân, nàng khe khẽ run rẩy.

Nàng tận mắt thấy mẹ ân cần xoa đầu Phượng Hạo, cuối cùng không

thể kìm lòng trước giọng điệu nũng nịu của nó, cẩn thận lấy ra một lượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.