HOÀNG QUYỀN - Trang 85

Phượng Tri Vi nổi hứng, đứng tựa vào gốc cây, muốn thấy chân diện

mục của chủ nhân cặp mông kia.

Mơ hồ thấy cặp mông trên ngọn cây đung đưa không ngừng, người kia

buồn bã thâm tình nói: "Cúc Hoa, trời xanh(*) vẫn chưa già, tình mình còn
chưa tuyệt, lòng ta như lưới kết, ôm nghìn mối tơ vò ... Nhất định phải bảo
trọng, nhất định phải yêu quý bản thân, tuyệt đối... đừng vì ta mà héo hon
gầy mòn."

(*) Lấy ý từ bốn câu trong bài Thiên thu tuế của Trương Tiên đời Bắc

Tống: “Thiên bất lão, tinh nan tuyệt. Tâm tự song ti võng, trung hữu thiên
thiên kết”.

Phượng Tri Vi ôm bụng, thầm nghĩ mình cũng chẳng ăn nhiều gạo nếp

cho lắm, sao lại buồn nôn thế này…

Hình như không chỉ có mình nàng không hoan nghênh kẻ kia, trong

tường hình như có ai rung cây, lá cây lắc lư rào rào. Người kia kêu "ây da"
một tiếng, cặp mông ngồi trên ngọn cây run rẩy, càng rên rỉ thê lương:
"Năm nào tay nắm chặt tay, đêm nay đành để gió mây đưa hồn. Mất nàng
trọn kiếp héo hon, đi qua mỗi buổi hoàng hôn lại buồn... Cúc Hoa, nàng
thật nhẫn tâm...(*)"

(*) Trích từ bài từ theo điệu Thanh bình lạc của Triệu Lệnh Tri đời

Bắc Tống: “Khứ niên tử mạch thanh môn, kim tiêu vũ phách vân hồn.
Đoạn tống nhất sinh tiều tụy, chích tiêu kỉ cả hoàng hôn.

Người kia ngâm thơ tình thao thao bất tuyệt, không những thông kim

bác cổ, thậm chí còn có thể tự sáng tác, thuận miệng ngâm nga mà ra nhiều
câu hay tuyệt, đúng là văn chương tinh tế miệng lưỡi ba hoa. Phượng Tri Vi
thở dài - tài hoa hiếm gặp cỡ này lại đem đi tán tỉnh kỹ nữ hạng ba trong kỹ
viện, không sợ tạo nghiệt sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.