HOÀNG QUYỀN - Trang 877

Không nhờ Yên Hoài Thạch tận tâm tận lực vì ta, rồi ta có qua có lại,

Yên gia nhà ông có thể thống lĩnh Thuyền bạc sự vụ ti, tương lai sẽ được
một chức tước rạng rỡ tổ tông?

Nhưng những lời này nàng không tiện nói ra, đành trầm ngâm ngó

sang Yên Hoài Thạch, thì thấy Yên Hoài Thạch đang cười khô. Phượng Tri
Vi thầm biết có gì đó không ổn, Hoài Thạch vô cùng khôn khéo với việc
buôn bán và giao thiệp, vào kinh thành như cá gặp nước, nhưng từ ngày trở
lại Hoàng Hải, mới đầu còn có vẻ vui mừng phấn chấn, về sau tâm trạng lại
hơi bất an. Sự hoạt bát ngày xưa hoàn toàn biến mất, bây giờ lại có vẻ nuốt
giận không dám phác tác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này Yên thái công đã tiếp lời: “Yên gia được đại nhân ưu ái, được

ban thưởng hậu hĩnh, nếu không nhờ đại nhân, Yên gia làm sao có được
ngày hôm nay. Cháu nội thảo dân là Hoài Viễn lại được đại nhân đề bạt,
giành được danh hiệu hoàng thương ở kinh thành, ân đức này đến giờ vẫn
chưa có dịp gặp mặt tạ ơn…”

Phượng Tri Vi càng nghe càng thấy ông ổn, Hoài Viễn là ai?

Nàng vẫn nhớ như in, sau khi bệ hạ phê chuẩn danh hiệu hoàng

thương kinh thành, Yên gia đã phái người tới giải quyết những chuyện liên
quan. Nàng bận bịu công việc, không hỏi đại diện hoàng thương kinh thành
của Yên gia rốt cuộc là ai; mà đáng ra cũng không cần phải hỏi, đương
nhiên là Yên Hoài Thạch, lẽ nào sự thật không phải như thế? Vậy vì sao
Yên Hoài Thạch vẫn im lặng?

Nàng đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Yên Hoài Thạch, Yên Hoài

Thạch tránh né ánh mắt nàng.

“Vụ hoàng thương hoàn toàn do Hoài Thạch huynh đệ bàn bạc với bản

quan mà ra, muốn tạ ơn thì cứ tạ ơn hắn là được.” Phượng Tri Vi hất cằm
chỉ sang hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.