HOÀNG QUYỀN - Trang 901

sưởi ấm được bọn họ. Nếu cứ nhượng bộ từng bước, chi bằng dốc sức vật
lộn một phen. Nếu ngươi là gia chủ Yên gia, thì ai dám bắt nạt mẹ con
ngươi chứ?”

“Hôm qua huynh nói thế, tôi lại nhìn sắc mặt bọn họ, thì đã ngộ ra

rồi.” Yên Hoài Thạch nói, “Bọn họ sẽ không giữ lời hứa, những lời gợi ý
này chẳng qua chỉ để dỗ tôi quay về, lại dỗ dành tôi nhường chỗ, sau đó
qua cầu rút ván, kết quả là tôi chẳng có gì cả, còn có thể bị người ta đá bay.
Không thể trở nên mạnh mẽ để bảo vệ bản thân, còn nói gì đến bảo vệ mẹ
tôi nữa? Lùi lại là chết, tiến lên là hiểm, dù có chết tôi cũng phải chết một
cách thống khoái.”

“Có ta ở đây, sẽ không để ngươi chết.” Phượng Tri Vi ôm đầu, cười

nói, “Khuya rồi, sau này còn phải đánh một trận ác liệt, hãy đi nghỉ ngơi
sớm một chút.”

“Để tôi tiễn huynh về phòng.”

“Không cần đâu.” Phượng Tri Vi dựa sát vào lan can, vẫy tay, “Đi mau

đi mau.”

Bóng dáng Yên Hoài Thạch vừa mới đi khuất Phượng Tri Vi đã bò lên

lan can, “ộc” một tiếng nôn đến nghiêng trời lệch đất.

Nàng vừa ói vừa thở dài ây da ai da, rõ thật là, một ao nước biếc đẹp

đẽ là thế, mà bị mớ hải sản tươi này phá hoại.

Nôn một trận kinh thiên động địa, nàng lười nhác nhoài người lên lan

can. Bụng nàng trống không, đống rượu ban nãy nốc cật lực bắt đầu tác
quái. Nàng kinh hãi nhận ra, nàng có tửu lượng trăm chén không say, vậy
mà hình như đã say mất rồi.

Đầu váng vất, mắt nổ đom đóm, thân thể hoàn toàn vô lực giống như

bị rút sạch xương cốt. Nàng nhoài người lên lan can như một tờ giấy nát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.