HOÀNG QUYỀN - Trang 902

vụn, nhớ lại cái lần Ninh Dịch bị mình chuốc say, thì ra say rượu lại khó
chịu đến thế.

Lương tâm Phượng Tri Vi bỗng trỗi lên trong một khắc, quyết định cứ

phơi mình trên lan can như thế, coi như sự trừng phạt vì hôm ấy đã chuốc
say Ninh Dịch.

Thật ra nàng đi không nổi nữa, dù sao bốn phía tạm thời cũng không

có ai. Lan can này cũng đủ rộng, ngủ trên này, cứ buồn nôn lại nôn xuống
hồ, thuận tiện biết bao.

Nhưng lại có người không muốn tác thành cho thói chây lười của

nàng. Thân thể nàng bỗng dưng nhẹ bẫng, nàng bị người ta xách lên.

“Ai, đừng lắc… đừng lắc mà… “ Lên rồi lại xuống, Phượng Tri Vi đầu

hoa dạ dày đão lộn, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, nhưng chẳng kịp nữa
rồi, vô số vết bẩn đã bắn lên ống tay áo màu xanh thiên thủy mềm mại tinh
tế của ai kia.

Phượng Tri Vi bi thương nhắm nghiền hai mắt, chờ mình bị ném đánh

“bốp” xuống bụi trần.

Không bị quẳng ngã như dự đoán, thân thể nàng rơi xuống một đoạn

rồi ngừng, sau đó lại bay lên cao. Phượng Tri Vi mở tròn hai mắt, thì thấy
Cố thiếu gia xách nàng ra trước mặt y, cẩn thận ngắm nghía mặt nàng.

Dải lụa trắng mềm mại rơi trên mặt nàng, Phượng Tri Vi đưa tay ra

phất, cười tít mắt bảo: “Thiếu gia, tôi say rồi, lần trước tôi say xong chỉ biết
cắm đầu ngủ, lần này dở say dở tỉnh, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện
gì. Hay là huynh đưa tôi về phòng đi, căn viện nhỏ mái đỏ cong cong ở
sườn Đông ấy.”

Cố thiếu gia không đáp lời, vẫn quan sát nàng như cũ. Phượng Tri Vi

ôm đầu, cất giọng nỉ non: “Hoặc là huynh mau mau xách tôi lên, hoặc là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.