HOÀNG QUYỀN - Trang 907

Thật sự không ngờ Yên gia lại mất tự trọng đến chừng này, ngay đến

đại tiểu thư dòng đích cũng có thể dâng lên như thế.

Càng bất ngờ hơn nữa, là Ninh Dịch lại thu nhận.

Từ ngày gặp nạn nửa đường, vành đai bảo vệ xung quanh Ninh Dịch

và nàng đã thăng cấp đến độ vững vàng như thép. Bình thường Ninh Dịch
sẽ không ngủ sớm như thế, vừa rồi Yên gia đưa đại tiểu thư tới y nhất định
phải biết, nếu không được y cho phép, Yên Hoài Doanh chắc chắn không
thể đặt chân một bước vào viện.

Phượng Tri Vi đứng trong bóng tối loang lổ, cười cười.

Sở vương phong lưu khắp Đế Kinh, quen y bấy lâu, ngoại trừ lần gặp

gỡ trong kỹ viện, những lúc khác nàng thật sự chưa từng cảm nhận được
thói “phong lưu” của Sở vương. Nhưng đến đêm nay, cuối cùng nàng cũng
được nếm mùi rồi.

Cũng phải, người ta đã nhịn lâu lắm rồi, từ ngày rời kinh đến giờ, ba

mươi mốt ngày dư mười tám canh giờ không có nữ nhân, kể ra thật đúng là
vô nhân đạo.

Phượng Tri Vi đưa tay vuốt ve bụi hoa đọng đầy sương đêm, cảm thấy

ẩm ướt lạnh lẽo, tự như cái dạ dày càng lúc này đang không ngừng đảo lộn.
Nàng bỗng dưng mất hứng quay về viện ngủ, xoay người nói: “Cố huynh,
chúng ta đi dạo đi.”

Cố Nam Y nhìn nàng, cách một tầng mạng che cũng thấy được đôi

mắt y tỏa sáng rực rỡ như sao buổi sớm, “Ngươi mệt rồi, ngươi phải đi
ngủ.”

Phượng Tri Vi ngước mắt nhìn y, hồi lâu mỉm cười, chậm rãi nói:

“Phải đó, tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ. Nhưng đêm nay trong viện có khách,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.