HOÀNG QUYỀN - Trang 905

Rồi hắn nhặt lên một cục đất, hai ngón tay ra sức chọc chọc, chọc cho

những hạt đất vụn ra, lẩm bẩm mắng: “Nữ nhân! Nữ nhân!”

Hắn thoải mái chọc chọc kẻ địch trong tưởng tượng, dù sao lúc này

điện hạ cũng không biết.

Trước mắt bỗng vang lên tiếng động, có người đang thì thào nói

chuyện. Hắn nhíu mày bước sang hành lang, thấy một cỗ kiệu nhỏ dừng lại
trước cửa.

Một thanh niên hình như là người của Yên gia đang ăn nói nhún

nhường với đám hộ vệ gác cửa, Ninh Trừng bước tới nghe được vài câu,
nhíu mày, đang định đuổi đi theo bản năng, đột nhiên dừng lại.

Rồi hắn bước qua, hỏi: “Tới hầu hạ điện hạ sao?”

Ngày thường hắn ít khi lộ diện nên Yên Hoài viễn không biết là ai,

nhưng cũng nhìn ra địa vị của người này bên cạnh Sở vương, bèn vội vàng
đáp phải, tiến lên một bước ghé vào tai hắn cười nói: “Xá muội ngưỡng mộ
phong thái của điện hạ, tình nguyện dâng mình hầu hạ giường chiếu, đây là
phúc của Yên gia…”

Trong ánh mắt Ninh Trừng lóe lên chút ghét bỏ, đưa tay đẩy hắn ra,

nói: “Tránh xa một chút, miệng ngươi thối quá.”

Sắc mặt Yên Hoài Viễn trong nháy mắt tái xanh, kế đó lại sưng đỏ.

Ninh Trừng không thèm liếc hắn lấy một cái, vung tay lên ra lệnh: “Lục
soát.”

“Đại nhân không thể…” Yên Hoài Viễn cuống quýt lao ra ngăn cản,

không dám chõ miệng vào Ninh Trừng nữa, nghiêng đầu đi khẩn cầu, “Đây
là xá muội, đại tiểu thư của Yên gia!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.